Edit: Chu
Beta:
Sở Vãn Ninh đánh giá nàng ta từ đầu tới chân một lượt, trước ở Hiên Viên Các đã thấy người này khuynh quốc chi tư, giờ nhìn gần, càng là kiều như liên hoa xuất thuỷ, diễm như minh hà ánh thiên, mái tóc màu gỗ mun tựa hồ toả ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, quả thật là tuyệt sắc giai nhân, khó trách Nam Cung Tứ lại thích.
Nghĩ vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Mặc Nhiên một cái, muốn biết Mặc Nhiên sẽ có phản ứng thế nào.
Có điều một liếc mắt này, tầm mắt lại đúng lúc chạm với Mặc Nhiên, Mặc Nhiên căn bản không thèm nhìn Tống Thu Đồng, tựa như Nam Cung Tứ đứng cạnh cũng chỉ như không khí, trái lại vẫn luôn chăm chú nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, Mặc Nhiên ôn hoà khẽ cười.
Sở Vãn Ninh bị hắn nhìn tới tê rần, cố ra vẻ thong dong, y đối diện với Mặc Nhiên một lát, mới nhàn nhạt xoay mặt đi.
“Giáo trường Khiếu Nguyệt nuôi rất nhiều yêu lang, dũng mãnh nhất là Não Bạch Kim, ta cũng thích nó nhất.”
Nam Cung Tứ dẫn họ tới đồng cỏ rộng mênh mang, lấy sáo ngọc bên hông, dựa môi tới gần thôi lên ba tiếng. Sau một hồi yên lặng, trong rừng sâu phía xa yêu lang vụt lên tứ phía, thân ảnh trắng tuyết nhanh như điện, từ rừng sâu u ám vọt ra, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, yêu lang lông trên người trắng muốt, chân màu lưu kim nhảy lên không trung, thân mình kéo thành một đường cong lưu loát, nó “Grào o—-” mà gầm lên, ánh sáng sau lưng nhạt dần, xoay người rơi xuống, vững vàng đáp xuống trước mặt Nam Cung Tứ.
“Gừ gừ!”
Nam Cung Tứ bước lên xoa lông cổ nó, quay lại cười nói: “Tông sư, người xem, nó đã lớn như này rồi, năm đó người đi, nó còn là con cún bé xíu.”
“Năm ta đi, nó cũng đã trưởng thành vậy rồi.” Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình nói.
“Ha ha ha ha, vậy sao? Ta luôn cảm thấy nó bé, vẫn là nhãi con thôi.”
“…”
“Tông sư, người tới cưỡi thử xem.”
Nam Cung Tứ nói, lại thôi sáo lên, từ trong rừng vọt ra hai con yêu lang lông trắng muốt khác: “Mặc tông sư, ngươi cũng tới chơi đi?”
Ba người xoay người cưỡi lên lưng yêu lang, Nam Cung Tứ nói: “Giữ chặt dây cương hoặc lông cổ nó, chân cũng kẹp chặt, không khác cưỡi ngựa là bao đâu.” Nói xong hắn cúi đầu nói với Tống Thu Đồng, “Thu Đồng, nàng cưỡi cùng ta, ta đưa nàng đi.”
Sở Vãn Ninh vốn cho mình mình cưỡi không được, nhưng lúc lên lưng yêu lang, thử đi mấy bước, cảm thấy cũng không có gì khó, thậm chí linh tính của yêu lang cao, có thể dễ hiểu ý người cưỡi, nên khống chê còn dễ dàng hơn cưỡi ngựa nhiều.
Nam Cung Tứ cười nói: “Thế nào? Chạy một vòng nhé?”
“Ở đây đi đâu cũng được sao?”
“Đâu cũng được, sau núi Lâm Uyển và giáo trường Khiếu Nguyệt, tuỳ ý đi.”
Mặc Nhiên cười nói: “Muốn đua sao?”
“Tới một ván đi.” Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua Nam Cung Tứ cưỡi yêu lang cùng Tống Thu Đồng, thầm nghĩ đây là cơ hội giúp tình cảm vợ chồng tăng tiến, vui vẻ đồng ý.
Nam Cung Tứ cười bỏ lắc tay linh thạch trên cổ tay xuống, nói: “Nếu vậy, chúng ta chạy tới hồ cam tuyền phía Bắc Lâm Uyển, bắt năm con cá mú, người chạy về tới đầu tiên sẽ thắng, vòng này coi như là tiền cược, thế nào?”
“Thất tinh linh thạch liên, Nam Cung công tử ra tay thật hào phóng.”
“Ngàn kim khó mua được chút vui vẻ của ta.” Nam Cung Tứ kéo dây cương, lại cúi đầu nói với Tống Thu Đồng, “Nàng ngồi vững, cẩn thận kẻo ngã, nếu chạy nhanh quá, nói với ta.”
Mặc Nhiên liếc Tống Thu Đồng một cái, cười nói: “Có lẽ vòng của Nam Cung công tử, có thể lấy được rồi.”
“Ha, đừng coi thường ta, ta lớn lên trên lưng yêu lang, đưa thêm một người, thì đưa thêm một người thôi mà, cũng chẳng là cái gì, đi thôi, ta đếm từ ba tới một, liền bắt đầu.”
“Ba, hai—- một!”
Tiếng vừa dứt, ba thân ảnh tuyết trắng vèo vèo phá không như tiễn xuyên lâm vũ, chạy trên đồng cỏ, nháy mắt đã tới cuối giáo trường, biến mất trong rừng rậm.
Sở Vãn Ninh lúc đầu còn đi chậm, theo sau Nam Cung Tứ và Tống Thu Đồng, nhưng bị tiếng thét chói tai của Tống Thu Đồng liên tục đập vào mặt, nghe lâu tai nhức cả lên, hơn nữa cô nương kia dỗi hờn làm y không chịu nổi, nhịn không được chạy nhanh hơn, vụt qua.
Phía sau vẫn còn tiếng kinh hô “Công tử chàng chạy chậm chút”, Sở Vãn Ninh dần cảm thấy cưỡi yêu lang thật khoái ý, loại linh thú này thông minh tuyệt đỉnh, y thậm chí chỉ hơi động đầu ngón tay, Não Bạch Kim đã hiểu tâm ý y, lập tức phản ứng lại, khó trách Nam Cung Tứ lại thích loài này.
Gió đông phả lên mặt, giá lạng, Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn dương quang, kéo dài không dứt,tự mãn đi qua, tiện đà như nước lũ tràn về, cuồn cuộn chảy xiết, không khỏi mỉm cười, cảm thấy cuộc đua này cực kỳ thống khoái, nên y thúc Não Bạch Kim chạy rất nhanh, lang trảo đạp lên bãi phi lao dày, cuốn theo bụi bất đầy trời.
Mà phía sau y, Mặc Nhiên cưỡi một con yêu lang móng hắc trảo, từ đầu tới cuối luôn đi sát theo sau, trong giây lát đó, Sở Vãn Ninh dấy lên trong lòng chút cảm giác khuây khoả an tâm.
Y bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy, mình có thể tuỳ hứng chạy nhanh, như thể mình có đi tới đâu, phía sau cũng có tiếng bước chân như vậy, một người như thế, tiếng vọng không ngừng, cũng không chia lìa.
Sở Vãn Ninh cơ hồ đến hồ cam tuyền cũng Mặc Nhiên, nơi đó nước chảy tí tách, tiếng nước chảy trong trẻo, linh khí hệ thuỷ rất nhiều, hai bên bờ được linh lưu nuôi dưỡng, cây ăn quả đơm hoa kết trái bốn mùa không ngừng, mùa đông vẫn có quýt ăn không thiếu, lá cây xanh biếc, giấu đi vô số trái cam căng mọng, trong gió cũng mang theo mùi quýt.
Vững vàng đáp xuống đất, Sở Vãn Ninh nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi này đúng là vùng đất thiêng tốt cho điều dưỡng.”
Mặc Nhiên giữ yêu lang hắc trảo, đi tới, cười hỏi: “Nếu sư tôn thích, về Tử Sinh Đỉnh cũng trồng thật nhiều cây ăn quả, một năm bốn mùa dùng linh khí nuôi, muốn ăn thì hái.”
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, không bày tỏ ý kiến, đi đến bên hồ, giơ tay triệu hoán Thiến Vấn.
Mặc Nhiên thấy không đúng lắm, ngăn y lại: “Làm gì thế?”
“Bắt cá.”
“… Sư tôn không phải là muốn, bắt hết cá trong hồ lên đó chứ.”
“Nghĩ cái gì thế.” Sở Vãn Ninh lườm hắn, gạt tay thả dây liễu kim sắc xuống hồ, sau đó chỉ nhìn mặt hồ nhàn nhạt nói, “Các ngươi có ai chán sống? Nguyện mắc câu người.”
Lặp lại như vậy ba lần, Sở Vãn Ninh thu Thiên Vấn về, ánh vàng rực rỡ trên lá, thế mà thật sự có mấy con cá mè không còn gì luyến tiếc nữa đang phun bong bóng.
Sở Vãn Ninh nhìn nhìn, quay lại hỏi Mặc Nhiên: “Hắn muốn cá mú phải không?”
“Vâng.”
“… … Ngươi có biết cá mú trông thế nào không?” Sở Vãn Ninh nói, cảm thấy hỏi vậy quá vòng vo, dứt khoát nâng Thiên Vấn lên, để mấy con cá câu được cho Mặc Nhiên xem, “Trong đám này, có không?”
“… Vẫn để ta bắt giúp sư tôn đi.”
Mặc Nhiên bắt mười con cá, chia ra để vào túi càn khôn bên cổ hai yêu lang, Sở Vãn Ninh đem mấy con cá “không muốn sống nữa” nãy câu được, thả xuống nước, vừa thả vừa nhàn nhạt nói: “Nhân sinh khổ đoản, làm phiền chư quân rồi, chịu thêm một thời gian nữa ha.”
Nghe thấy câu như thế, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy nam nhân này thực buồn cười, lại thực đáng yêu, hắn thả xong con cá mú cuối cùng, xoay người, nhìn Sở Vãn Ninh đi tới từ bên bờ hồ, hồ nước phía sau y lấp lánh, thân ảnh trắng phản chiếu trên nước thật ôn nhu, mơ hồ.
Lòng hắn bỗng sinh ra một loại dục niệm mãnh liệt, muốn bước tới đó, ôm lấy Sở Vãn Ninh vào lòng, muốn hôn y, muốn hết sức ôn nhu vuốt vê y, lại muốn xoay người y lại, kéo y tới rừng quýt, đè y lên cây, nâng chân y lên thô bạo vô hạn mà xâm chiếm y.
Hắn nhìn Sở Vãn Ninh càng đi càng gần, kinh ngạc nhận ra khát vọng của mình lại mẫu thuẫn mãnh liệt như vậy, mềm mại nhất thô cứng nhất đều vì quân mà thành.
Tình yêu à, tình yêu.
Còn không phải có dáng vẻ như vậy sao?
Cứng nóng, là hung khí nóng bỏng muốn xé mở ngươi ra.
Mềm ấm, là xuân thuỷ nhu tình bao bọc lấy ngươi.
“Nam Cung Tứ cũng thật là.” Sở Vãn Ninh không thấy ánh mắt mờ ám chứa tình của Mặc Nhiên, y tới trước mặt Mặc Nhiên, sửa lại túi càn khôn trên cổ Não Bạch Kim nửa ngày.
“Đưa theo một cô nương, chạy chậm tới như thế.”
“Có khi đang làm chuyện khác.”
Đầu Mặc Nhiên hơi nóng lên, ánh mắt hắn như sói nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn Sở Vãn Ninh lộ ra khi cúi đầu, bụng dưới khô nóng, vậy mà có thể không nghĩ ngợi đã trầm giọng nói nhỏ.
Sở Vãn Ninh sửng sốt một lát: “Làm gì cơ?”
“…” Mặc Nhiên giờ mới phản ứng lại, cảm thấy lỡ miệng, ho khan một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, “Không có gì.”
Sở Vãn Ninh ngẫm lại ý tứ, bỗng mở to mắt,