Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn, ta sợ Thiên Vấn nhất


trước sau

Edit: Chu

Beta:

Nam Cung Liễu thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trán đã rịn mồ hôi lạnh, gã thầm đánh giá thực lực người này trong lòng, cảm thấy lời nói không phải giả, không khỏi càng thêm hoảng hốt, chẳng qua ngại mặt mũi đại môn phái khắp thiên hạ, vẫn căng da đầu nói: “Các hạ đến tột cùng là ai? Đêm hôm xông vào Nho Phong Môn, là có ý gì?”

“Ta đã nói, ta chỉ đến nhắc nhở ngươi, đừng để con trai ngươi cưới người ta mà thôi.”

Hắn nói ra những lời này, khách khứa đều không khỏi trộm nhìn nhau mà đánh giá.

Chuyện Diệp Vong Tích Nho Phong Môn gian díu cùng Tống Thu Đồng, đã truyền đi khắp mọi ngóc ngách từ lâu, loạn tới mức mọi người ai cũng biết, có khi người không biết chỉ có mình Nam Cung Tứ, và Nam Cung Liễu.

Nhưng mà hôn thiếp đã phát rồi, hôn thư đã hạ, giờ đổi ý, Nho Phong Môn còn mặt mũi gì nữa? Môi Nam Cung Liễu run lên, phát ra tiếng hừ lạnh, nói: “Con ta cưới ai, chỉ cần nó thích là được, không phiền ngươi nhọc lòng quan tâm.”

Hắn y nhân cười nói: “Chưởng môn thật có lòng dạ quá, có điều Tống Thu Đồng không có cái gọi là một lòng, đến tột cùng là vào Nam Cung gia của ngươi, hay là vào Diệp gia của y.”

Tống Thu Đồng nổi giận, sắc mặt trắng bệch, trợn to đôi mắt đẹp đẽ, mắng: “Ngươi ngậm máu phun người!”

“Sao ta lại ngậm máu phun người, ngươi và Diệp Vong Tích, chuyện tốt hai người các ngươi đã làm, chẳng lẽ không tự rõ được sao?”

Diệp Vong Tích không nghĩ mình sẽ bị nhắc tới, lập tức ngẩn người, sửng sốt nửa ngày, mới hiểu hắc y nhân kia đang nói cái gì, nhưng phản ứng đầu tiên của y không phải là nổi giận, mà là bật cười.

“Ngươi nói bậy cái gì đó?”

“Ta chưa từng nói bậy, toàn là lời thật mà thôi, tận mắt nhìn thấy.” Hắc y nhân nói đạo lý rõ ràng, “Lúc ở Hiên Viên Các ngươi không tiếc số tiền lớn cứu Tống Thu Đồng về, chuyện này tu sĩ khắp thiên hạ đều biết, dùng số tiền lớn mua mỹ nhân về, Diệp công tử, ngươi có rắp tâm gì đây?”

“Thấy đáng thương, không đành lòng ngồi yên mà thôi.”

“Hay cho không đành lòng ngồi yên, ngươi cứu nàng ta, thả tự do cho nàng ta là được rồi, làm sao còn phải ra ra vào vào mang nàng ta theo, còn đưa nàng ta về Nho Phong Môn với ngươi, nhận làm tuỳ hầu?”

“Tống cô nương là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cả thế nhân đều biết, ta thả tự do cho nàng ta rồi, nàng ta sẽ lập tức bị đồ đệ gây rối theo dõi, đưa về Nho Phong Môn, cho nàng một nơi đặt chân.”

“Hay cho nơi đặt chân, Diệp công tử đúng là Liễu Hạ Huệ, suốt ngày làm bạn với tuyệt sắc giai nhân, nhưng không có chút ý muốn vượt rào.”

Lời lẽ của hắc y nhân trào phúng, nhưng Diệp Vong Tích nghe lại không hề xấu hổ, nói: “Diệp mỗ không thẹn với lương tâm.”

Tuy y nói thế, nhưng mọi người chẳng ai tin, người bình thường luôn so sánh kiến thức của mình với trí tuệ của người ta, người tham gia đa số đến từ Thượng Tu giới, nếu bọn họ có được Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cho dù đầu rơi máu chảy cũng muốn ôm trong lòng cùng song tu, hoặc nấu thẳng lên ăn, ai sẽ tin Diệp Vong Tích trong sạch?

Nên đám người dúng ánh mắt trao đổi với nhau, biểu tình đều không khỏi xem thường, vốn không khí bất an lo sự, cũng sinh ra mấy phần khoái ý riêng tư của mọi người.

Nam Cung Tứ âm trầm nói: “Ta thấy các hạ không có việc làm, nhân dịp này, bôi nhọ Nho Phong Môn. Ta cưới ai liên quan gì tới ngươi? Không cần phải nói nữa, ngươi từ đâu tới, cút đi về đó đi.”

“Nam Cung công tử, ngươi thật sự không biết lòng người tốt.” Hắc y nhân dạo bước trong đại điện, hắn đi một vòng, bồng dừng lại cách Tống Thu Đồng không xa, cười với nàng ta hai tiếng, mở miệng nói, “Tống cô nương, phu quân của ngươi tin tưởng ngươi mù quáng như thế, khó trách ngươi có thể mặt không đỏ tim không đập, đứng ở đây, tự cho mình thân phận là thiếu chủ phu nhân Nho Phong Môn.”

Tống Thu Đồng lại không còn bình tĩnh như hai người kia nữa, gấp gáp nói: “Ngươi đừng có làm nhục sự trong sạch của ta!”

“Ngươi và Diệp công tử thì có cái gì trong sạch đáng để nói chứ?” Hắc y nhân đĩnh đạc nói, “Ngươi được y cứu về không lâu, đã tự nguyện phụng dưỡng y, hai người các ngươi lén lút hẹn hò khi xung quanh không ai thấy, nhưng không biết ta vẫn luôn ở trong góc tối nhìn thấy, nếu ngươi muốn mọi người không biết, trừ phi mình đừng làm…”

Tống Thu Đồng bỗng gào lên, cắt ngang hắn: “Ngươi nói bậy!”

“Nếu ta nói vậy, ngươi run như vậy làm gì chứ.”

“Ta, ta là đang bị khinh bỉ… Ta…” Nàng hoảng sợ nhìn Nam Cung Tứ, “Công tử…”

Nam Cung Tứ đứng về cạnh nàng, bảo vệ nàng ta sau lưng, đôi mắt sáng lên như sói âm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắc y nhân: “Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người.”

“Có phải ngậm máu phun người hay không, ta nói một chuyện, ngươi sẽ biết.” Hắc y nhân cười nói, “Nam Cung công tử, trên đùi trái của vị Tống mỹ nhân nhà ngươi có một nốt ruồi son, có phải thế không?”

Nam Cung Tứ nghe vậy ngẩn ra: “Ngươi…”

“To tầm hạt gạo, màu rất tươi, không phải đỏ sậm, mà là huyết hồng. Nếu ta không phải tận mắt nhìn thấy nàng ta và Diệp công tử hoan ái mua vui, làm sao có thể biết rõ chi tiết trên người nàng ta như vậy đây?”

“Chuyện này…”

“Công tử!” Tống Thu Đồng kinh hoảng thất thố, kéo tay áo Nam Cung Tứ, rưng rưng nói, “Không phải, không phải, hắn đổ oan cho ta… Nhất định hắn xem lúc ta tắm rửa…”

“Ngươi tắm rửa có gì đẹp?” Hắc y nhân có chút không vui, cắt ngang nàng ta, “Còn không bằng ngắm Ngọc Hành trưởng lão của Tử Sinh Đỉnh tắm rửa thay y phục đâu.”

Ngọc Hành trưởng lão từng bị nữ đệ tử nhìn trộm lúc tắm, cũng là chuyện ít người biết đến ở Tu Chân giới, giờ chợt nhắc tới, mọi người đều thấy có chút buồn cười, còn lớn gan nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh, bị sát khí trên mặt Sở Vãn

Ninh doạ sợ, vội cúi đầu.

Hắc y nhân vòng qua Nam Cung Tứ và Tống Thu Đồng một vòng, bỗng nhớ ra cái gì, vỗ tay cười nói: “Đúng rồi, ta nhớ ra một chuyện, năm đó Diệp công tử cứu được Tống cô nương, trên cổ tay Tống cô nương được Hàn Lâm Thánh Thủ điểm một vết thủ cung sa, nếu Tống cô nương thật sự băng thanh ngọc khiết, miệng ta toàn ô ngôn uế ngữ bôi nhọ nàng ta, vậy nhất định trên cổ tay nàng ta vẫn còn một dấu chu sa.”

Hắn dừng một chút, đối với Tống Thu Đồng cả người không huyết sắc, run run rẩy rẩy mỉm cười nói: “Tống cô nương, nếu ngươi thật sự trong sạch, không bằng đêm thủ cung sa ra để mọi người xem, thế nào?”

Nam Cung Tứ chợt nhân ra, quay đầu an ủi Tống Thu Đồng: “Không sao đâu, nàng cho mọi người xem chút, nàng…”

Nhưng hắn thấy môi Tống Thu Đồng đã mất hết huyết sắc, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, run lên, không khỏi đứng đờ ra, một lát sau, có chút nghi hoặc hỏi: “Nàng sao… Sao thế?”

Tống Thu Đồng buồng tay đang giữ chặt Nam Cung Tứ, sau đó lui một bước, che ống tay áo lại, rưng rưng lắc đầu.

“Không… Không được…”

Nam Cung Tứ bỗng mở to đôi mắt, tựa hồ đã hiểu cái gì xảy ra, nói không nên lời.

Hắc y nhân cười lạnh nói: “Sao thế? Không dám?”

“Không phải, không phải như vậy… Ta cũng không biết…” Tống Thu Đồng suy sụp ngã trên đất, nước mắt tuôn ra như mưa, khổ sở nói, “Ta không biết, ta không biết… Cầu xin ngươi… Tha cho ta đi…”

Nàng gắt gao che ống tay áo lại, không cho ai nhìn thấy, nhưng như vậy là giấu đầu hở đuôi không khác gì nói cho mọi người, thủ cung sa trên cổ tay nàng, quả thật như lời hắc y nhân đã nói, biến mất rồi.

Nàng dùng tấm thân xử nữ hứa với người ta, nhưng còn chưa tân hôn, dấu tích hồng trên tay đã không còn.

Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Hắc y nhân lại muốn nói gì đó, chợt nghe cách đó không xa giọng nói thanh lãnh túc sát vang lên, dưới ánh đèn, thân hình Sở Vãn Ninh đĩnh bạt, nói: “Chu sa trên cổ tay Tống cô nương, mấy hôm trước còn có, theo thời gian ngươi nói hai người Tống Diệp tư thông không đúng, nhất định là ngươi có ý mưu hại.”

“… …”

Sau hồi lâu, hắc y nhân mới thở dài.

Ít người đang ngồi cảm thấy mình nghe nhầm, lời nói bức người tới đường cùng phun ra từ răng môi của hắc y nhân, tựa hồ trong giọng bỗng có chút dung túng.

“Sở tông sư nói không sai, nhưng lúc nãy ta chưa nói hai người Tống Diệp tư thông, mà chỉ mới nói là gian díu, thật sự muốn nói thời gian tư thông thì, chỉ khoảng mấy ngày trước mà thôi.”

Diệp Vong Tích lẩm bẩm nói: “…Quả thực vớ vẩn…”

Vẻ mặt Sở Vãn Ninh trầm lãnh, khí thế uy nghiêm: “Vu khống, lời các hạ nói là thật hay giả, để ta thẩm là biết.”

“Ngươi…”

Trong lúc nói, ngón tay Sở Vãn Ninh đã loé kim quang, đồng tử hắc y nhân đột nhiên thu nhỏ, nghiêng người tránh đi, nguy hiểm mà né thần võ Thiên Vấn sắc vén vút qua.

“Sở tông sư làm gì vậy?” Hắc y nhân bất đắc dĩ lại buồn cười, thân pháp hắn rất tốt, mấy roi Sở Vãn Ninh đánh ra đều không trúng hắn, hắn cũng chẳng đánh lại, cứ một màn để dây liễu của Sở Vãn Ninh đuổi theo, không khí vốn căng thẳng quỷ quyệt, bỗng có mấy phần buồn cười, ẩn ẩn lộ ra chút sủng nịch, “Đừng đánh ta nha, ta còn chưa nói hết mà.”

“Nếu các hạ muốn cáo trạng, sao không lột mặt nạ ra mà nói!” Sở Vãn Ninh hạ thấp mày kiếm, lạnh lùng nói.

“Nếu ngươi muốn ta bỏ, ta sẽ bỏ xuống cho ngươi xem sau, nhưng không phải bây giờ.”

Hắc y nhân trốn Thiên Vấn nửa ngày, mắt thấy thuật pháp Sở Vãn Ninh sắc bén, càng đánh càng hung, không khỏi cảm thấy không ổn, nghiêng người vọt tới sau cột gỗ, tránh kim quang của Thiên Vấn văng khắp nơi, quát: “Diệp Vong Tích, ngươi không phải quân tử sao? Hôm nay ta để cho thiên hạ biết gương mặt thật của ngươi! Ngươi mua nữ nhân về song tu, cưỡng bách Tống Thu Đồng phụng dưỡng ngươi, ngươi làm hại nhân luân, khi dễ thê tử của chủ thượng! Ngươi—- Ngươi mặt người dạ thú, mặt người dạ thú!”

Diệp Vong Tích nổi giận: “Vớ vẩn, nói gì thế?!”

“Ta nói sai sao? Thủ cung sa của Tống Thu Đồng sao lại biến mất, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?” Hắc y nhân trốn sau cột cao giọng nói, “Nàng ta mấy hôm trước quỳ xuống trước mặt ngươi, nói nàng đã là thê tử của Nam Cung Tứ, mong ngươi nể mặt người ta, đừng dây dưa với nàng nữa, ngươi lại khăng khăng không nghe, ngươi còn nói—-“

Diệp Vong Tích xanh hết cả mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nói gì? Ngươi bịa đặt!”

“Lời ngươi nói mà ngươi cũng quên sao, còn cần ta nhắc cho ngươi, ngươi lúc ấy nói,” Hắc y nhân hắng giọng, thay đổi cách nói, bắt chước ngữ khí của Diệp Vong Tích, “Tống cô nương, ta vung tiền như rác, lại để ngươi làm xiêm y cho kẻ khác, giờ ngươi được Nam Cung công tử coi trọng, liền rời khỏi ta, nhất đao lưỡng đoạn với ta, ngươi mơ quá đẹp rồi.”

Cuối cùng, còn cười vang ba tiếng “ha ha ha”, giọng điệu kia, mười phần vô lại lưu manh.

Diệp Vong Tích: “… … …”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện