Edit: Shizu
Beta: Thiên Di
Khách khứa chung quanh nghe xong, không ít người đều đã lộ ra sắc mặt khinh thường, ánh mắt dừng ở trên ba người Diệp Vong Tích, Nam Cung Tứ cùng Tống Thu Đồng.
Có người nhẹ giọng nói:” Thật là bại hoại…”
“Vậy mà Nam Cung công tử còn không tức giận?”
“Hoá ra là Tống cô nương là bị buộc bất đắc dĩ, mới….. Ầy, chuyện này cũng không trách nàng được….. Nàng là một nữ nhân, ở trước mặt hai vị công tử nổi bật, có thể làm sao đây?”
Hắc y nhân học vong tình, bất ngờ bị Thiên Vấn đánh đến, may mà hắn tránh kịp, không bị thương nặng, cũng không có bị cuốn lấy, nhưng áo choàng vẫn bị rách, máu bắn ra, hắn kêu lên một tiếng, lại không dám chậm trễ, nhanh chóng trốn khỏi dây liễu của Sở Vãn Ninh, nhưng miệng vẫn không buông tha Diệp Vong Tích.
“Diệp công tử, việc ngày hôm trước, Tống cô nương không dám thừa nhận, sợ là làm ảnh hưởng đến hòa khí của ngươi cùng Nam Cung công tử. Nhưng ông trời có mắt, gương sáng treo cao, không lẽ ngươi không hổ thẹn chút nào, không nghĩ đến việc ở trước mặt mọi người cúi đầu tạ tội sao?”
Diệp Vong Tích rất tức giận, lại cũng cảm thấy buồn cười mà nói:” Diệp mỗ có tội gì?”
“Ngươi không có tội, chẳng lẽ là Tống cô nương có tội? Nàng tuy là chưa từng phản kháng, nhưng ta cảm thấy nàng là bị ngươi cưỡng bức, chẳng lẽ ngươi muốn nói là nàng chủ động quyến rũ ngươi sao? Mà không phải là ngươi cưỡng bách nàng?”
Lúc này, Nam Cung Tứ vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên quay người lại, cúi đầu nhìn hai mắt Tống Thu Đồng, đưa tay muốn đỡ nàng dậy.
Tống Thu Đồng lại cho rằng hắn duỗi tay, là muốn xác nhận thủ cung sa trên cổ tay nàng. Sáng hôm nay nàng tỉnh dậy, phát hiện không thấy thủ cung sa trên cổ tay, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng loại chuyện này càng bôi càng đen, nhất thời giải thích cũng không được rõ ràng, nàng nghĩ phải nhanh cùng Nam Cung Tứ động phòng hoa chúc, đến lúc đó chu sa của mình cũng sẽ biến mất, cho nên không bằng hai ngày nay không nói cái gì, tránh bị người khác hiểu lầm.
Vậy mà lại có người hắt nước bẩn nàng….
Nghĩ đến mình cũng là do Diệp Vong Tích cứu, cũng đã từng làm tùy hầu của Diệp Vong Tích, lại nghĩ đến chu sa của mình không còn, nốt ruồi đỏ trên đùi bị người chỉ ra rõ ràng, hết đường chối cãi, trong lúc nhất thời đầu óc rối loạn, không biết nên làm thế nào mới phải.
Ở trong tình cảnh hỗn loạn, nàng nâng đôi mắt ướt át lên nhìn mọi người, chỉ thấy những người đó xem thường lại thương hại mà nhìn nàng, nói nhỏ nói thầm, nghị luận sôi nổi, lại nhìn đến Diệp Vong Tích đứng một mình, khuôn măt trầm lại, bị nghìn người chỉ trỏ, khách khứa phỉ nhổ.
Hắc y nhân kia còn đang bị dây liễu của Sở tông sư truy đuổi chạy loạn, vẫn tiếp tục nói:”Diệp Vong Tích! Ngươi ta oán hận chất chứa đã lâu, hôm nay ta liền muốn vạch trần ngươi, ngươi chính là một tên ngụy quân tử! Ngươi tư thông với thiếu chủ phu nhân, cưỡng bách thiếu nữ trong sạch, vô cùng ác độc!”
Tống Thu Đồng vô cùng sửng sốt, tựa như hiểu được bây giờ nên làm thế nào, rửa sạch tội danh đã là không có khả năng, nghe ngữ khí của hắc y nhân kia, người nọ giống như là cùng Diệp Vong Tích thù oán sâu đậm, trăm phương nghìn kế mà muốn hủy diệt cao khiết thanh danh, quân tử như gió của Diệp Vong Tích.
Tội danh tư thông nàng không thể nào gánh nổi, nhưng nếu như theo lời nói của hắc y nhân, nói chính mình bị Diệp Vong Tích cưỡng bức, thì ít nhất…..
Nàng giống như là cuồng loạn mà hét lên một tiếng:”Là hắn hại ta!”
Nam Cung Tứ đột nhiên cứng tay lại rồi, đứng tại chỗ, giật mình kinh ngạc mà nhìn nàng, giống như là không tin vị hôn thê của mình bị trợ tá đắc lực của phụ thân làm bẩn, sợ ngây người.
Tống Thu Đồng che mặt lại mà khóc, nghẹn ngào nói:”Là Diệp công tử khinh nhục ta, hắn…..Hắn cưỡng bách ta….. Ta trước nay đều không đồng ý với hắn….”
Nam Cung Tứ trừng mắt nhìn nàng, ánh nến chợt sáng chợt tắt, ánh mắt hắn chợt sáng chợt tối, một lúc lâu sau, hắn buông bàn tay muốn đỡ Tống Thu Đồng xuống, tiếng nói nghẹn lại, tinh hỏa văng khắp nơi:”Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”
Thấy hắn tức giận, Tống Thu Đồng càng lo sợ, khóc lóc nói:”Công tử, xin lỗi… Ta sợ công tử sẽ bỏ rơi ta, cho nên…Vẫn luôn….vẫn luôn không dám nói… Ta càng sợ, sau khi nói ra, sẽ làm Diệp công tử cùng công tử trở mặt, hắn lại được chưởng môn trọng dụng, nếu như hai người nổi lên hiềm khích, Nho Phong Môn làm sao có thể yên ổn?” Nàng nói, cúi người xuống, vuốt tay áo, vai lưng mảnh khảnh không kiềm chế được run bần bật, nhìn đi nhìn lại đều rất đáng thương.
“Thu Đồng thật sự không biết nên làm sao bây giờ…. Càng không dám mời chưởng môn làm chủ, sợ chịu khuất nhục, chỉ có thể tự mình che dấu…. Công tử, Thu Đồng hổ thẹn với người… nhưng…. Nhưng….. đối với người hoàn toàn là thật lòng…”
Sắc mặt Nam Cung Tứ lại tái nhợt, lui về phía sau, lắc lắc đầu, lặp lại trong miệng:” Ngươi… Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Tống Thu Đồng một đầu tóc đen che phủ vai ngọc, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên áo nàng, càng làm cho cả người nàng điềm đạm đáng yêu, nàng khóc thảm nói:” Là Thu Đồng không tốt, không muốn lừa gạt công tử, nhưng ta lẻ loi hiu quạnh…. ta…..”
Nam Cung Tứ đột nhiên hét to, đánh gãy lời nói của nàng:”Ngươi có biết ngươi đang nói gì không!!”
“Ta…” Tống Thu Đồng bị hắn dọa đến cả người run lên kịch liệt, ngẩng đầu lên, tóc mây thấm ướt hoa nhan, khuôn mặt kiều mỹ toàn là nước mắt, môi không khống chế được run rẩy:”Ta….”
“Ngươi thế mà lại làm ra chuyện như thế này? Ngươi, vậy mà dám…. Ngươi vậy mà có thể làm ra chuyện như thế này!”
Mọi người nghe Nam Cung Tứ nói như vậy, không khỏi cau mày trao đổi ánh mắt với nhau, nhịn không được nhẹ giọng nói:” Đã sớm nghe nói Nho Phong Môn lấy nam tử vi môn, nữ tử ti tiện, nhưng không nghĩ là tới mức này, Nam Cung Tứ thế nhưng trách tội không phải là Diệp Vong Tích, mà là Tống cô nương vô cớ chịu nhục, thật sự là vô cùng lạnh lùng.”
“Đúng vậy, hắn thật không phân biệt tốt xấu.”
Sở Vãn Ninh đã sớm buông Thiên Vấn xuống lúc chính Tống Thu Đồng thừa nhận, lúc này thấy Nam Cung Tứ phản ứng như thế, y có chút mờ mịt.
Ở trong trí nhớ y, Nam Cung Tứ tuy ngẫu nhiên kiêu căng tùy hứng, nhưng là người phẩm hạnh đoan chính, tuyệt đối không phải người không rõ lý lẽ như vậy, việc này nếu như là thật, nói như thế nào cũng nên truy cứu Diệp Vong Tích, chứ không phải là Tống Thu Đồng.
Nhưng trước mắt xem ra, cơn giận của Nam Cung Tứ, thế nhưng toàn bộ đặt trên người Tống Thu Đồng…. Tại sao lại như vậy?
Trong các khách nhân, chỉ có một mình Mai Hàm Tuyết, bình tĩnh ngồi trong bữa tiệc, một bên uống rượu, một bên xem náo nhiệt. Nếu như Tiết Mông có ở chỗ này, liền sẽ phát hiện Mai Hàm Tuyết cùng với người mình vừa thấy, có bộ dáng hoàn toàn khác nhau, lúc này hắn cùng hạt giống phong lưu ở chốn đào nguyên kia có tư thái giống nhau, khóe mắt hàm chứa xuân, giơ tay nhấc chân đều thực lỗi lạc.
Tống Thu Đồng vẫn còn vừa khóc lóc vừa kể lể, đem tất cả gièm pha đều đẩy đến