Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật bằng lời lẽ quá nặng nề.)
Dần về trưa, khách đến nghỉ chân ngày càng nhiều, Mặc Nhiên làm ầm ĩ dưới lầu, bảo tiểu nhị mang đồ ăn đã làm xong lên phòng mình.
Cuối cùng hắn vẫn mời Sở Vãn Ninh, dù sao sư tôn cũng lớn nhất, hắn giờ cũng không phải đế quân Nhân giới, vẫn nên ngoan ngoãn.
Ba bát mì nóng hổi đặt trên bàn gỗ vuông, sợi mì tự làm, khác hẳn bát mì mua bên ngoài, sợi mì mềm dẻo, trên có thịt bò thái lát mỏng, ruột già chiên dầu, mầm đậu tươi non, rau xanh mơn mởn, lòng trứng vàng, màu sắc tươi đẹp mê người, trông rất đẹp mắt.
Nhưng tuyệt nhất trong ba bát mì này không phải rau xanh, cũng không thịt, nguyên liệu phong phú, mà là nước canh hầm xương đun nhỏ lửa suốt bốn giờ, nước canh trắng sữa nổi hạt mè cà tương ớt, Mặc Nhiên cầm bát nếm thử vị tê cay, nước canh nấu xong, mùi thơm nức mũi, vị ngon đậm đà.
Hắn biết Sư Muội thích ăn cay, cả tương ớt lẫn ớt bột đều có đủ. Thấy Sư Muội cúi đầu ăn ngon lành, khoé môi Mặc Nhiên nhếch càng cao, liếc trộm mấy cái, nhịn không được hỏi: “Có ngon không?”
Sư Muội nói: “Cực kỳ ngon.”
Sở Vãn Ninh không nói gì, vẫn là biểu cảm âm trầm như trời cao nợ y một trăm ngọn núi vàng núi bạc.
Mặc Nhiên lộ vẻ đắc ý dào dạt vui vẻ nói: “Vậy khi nào huynh muốn ăn thì bảo ta một tiếng, ta làm ngay.”
Sư Muội vì cay mà mắt nổi lên ít nước, cong mắt cười nhìn Mặc Nhiên, ánh mắt toàn là nhu hoà. Mỹ nhân trước mặt, nếu không phải bên cạnh có một Sở Vãn Ninh trời băng đất tuyết, Mặc Nhiên cảm thấy có khi mình nên ăn Sư Muội mới đúng, chứ không phải mì trong bát.
Mầm đậu, ruột già, Sư Muội không ăn nhiều lắm, thịt bò và rau xanh lại hết rất nhanh.
Mặc Nhiên vẫn ở bên cạnh bất động thanh sắc chợt giơ đũa, gắp mầm đậu và ruột già vào bát mình, lại gắp thịt bò trong bát mình sang kia.
Đệ tử ăn cơm trong Mạnh Bà Đường, thỉnh thoảng sẽ đổi thức ăn cho nhau, nên Sư Muội cũng không thấy có gì lạ, cười cười: “A Nhiên không ăn thịt bò ư?”
“Ừ, ta thích ăn mầm đậu.”
Nói xong vùi đầu ăn. Nơi thính tai, có hơi hồng.
Mặt Sở Vãn Ninh vô biểu tình gắp hết mầm đậu trong bát mình, ném cả vào bát Mặc Nhiên.
“Ta không thích ăn mầm đậu.”
Lại gắp thịt bò trong bát mình qua cho Sư Muội: “Cũng không ăn thịt bò.”
Sau đó cau mày, nhìn chút ít còn lại trong bát, nhấp miệng, trầm mặc không nói lời nào.
Sư Muội cẩn thận hỏi: “Sư tôn… Có phải không hợp khẩu vị người không?”
Sở Vãn Ninh: “…”
Y không trả lời, cúi đầu, im lặng gắp một ít rau xanh, cắn miếng nhỏ, sắc mặt càng khó nhìn, “bốp” một tiếng, dứt khoát đập đũa xuống bàn.
“Mặc Vi Vũ, ngươi đổ cả lọ tương ớt vào canh à?”
Không ngờ bữa ăn làm vất vả như vậy lại bị trách móc, Mặc Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn một sợi mì. Hắn mờ mịt vô tội chớp chớp mắt nhìn Sở Vãn Ninh, có chút khó tin vào tai mình, vì thế hút nốt sợi mì nuốt xuống bụng, sau đó nói: “Gì cơ?”
Sở Vãn Ninh càng không cho hắn mặt mũi: “Ngươi làm thứ này cho người ăn à? Ngươi có thể ăn thứ này chắc?”
Mặc Nhiên lại chớp mắt mấy cái, cuối cùng xác định oắt con Sở Vãn Ninh này đang mắng mình, khó chịu nói: “Sao lại không phải cho người ăn?”
Thái dương Sở Vãn Ninh giật giật, lạnh lùng nói: “Thật sự khó nuốt.”
Mặc Nhiên nghẹn, dù sao tay nghề của mình cũng xuất phát từ Tuý Ngọc Lâu đó.
“Sư tôn người cũng… Quá kén chọn rồi.”
Sư Muội cũng nói: “Sư tôn, người đã không ăn gì một ngày rồi, kể cả không thích, cũng phải ăn một ít chứ.”
Sở Vãn Ninh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta không ăn cay.”
Nói xong quay người rời đi.
Để lại hai người trước bàn, lập tức rơi vào xấu hổ trầm mặc. Sư Muội hơi kinh ngạc: “Sư tôn không ăn cay? Vậy mà ta cũng không biết… A Nhiên, đệ cũng không biết ư?”
“Ta…”
Mặc Nhiên nhìn bát mì Sở Vãn Ninh để lại trên bàn, gần như chưa động vào gì, phát ngốc một lát, sau đó gật đầu.
“Ừ, ta không biết.”
Nói dối, Mặc Nhiên biết Sở Vãn Ninh không ăn cay.
Chẳng qua hắn quên mất.
Kiếp trước dây dưa nửa đời với người này, Sở Vãn Ninh thích ăn gì không thích ăn gì, hắn đều biết rõ.
Nhưng hắn không để bụng, nên cũng chẳng nhớ rõ.
Một mình về phòng, Sở Vãn Ninh nằm xuống, quay mặt vào vách tường, mở mắt trừng trừng không ngủ được.
Y mất nhiều máu, linh lực tổn hại nhiều, lại một ngày chưa ăn hạt cơm nào, bao tử đã trống rỗng, rất khó chịu.
Người này không biết tự chăm sóc mình, tính lại xấu, dứt khoát không ăn, cảm thấy mình giận cũng đủ no rồi.
Chẳng qua trong yên tĩnh, trước mắt mơ hồ hiện lên một khuôn mặt, cười sáng lạn, khoé miệng hơi nhếch, mắt đen trong veo, như có ánh sáng chảy qua, lại có chút ánh tím nhu hoà.
Thoạt nhìn rất ấm áp, lại hơi lười biếng.
Sở Vãn Ninh siết ga giường, vì dùng sức quá mức, đốt ngón tay hơi trắng bệch ra. Y không cam lòng, nhắm mắt muốn quên đi khuôn mặt cười tuỳ ý kia.
Nhưng nhắm mắt lại, chuyện cũ lại càng mãnh liệt, như thuỷ triều cuồn cuộn trong lòng…
Y lần đầu gặp Mặc Nhiên, là trước Thông Thiên Tháp của Tử Sinh Đỉnh.
Ngày ấy, ngày đầu tháng giêng, hai mươi vị trưởng lão đều bị gọi tới, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Ngọc Hành trưởng lão đương nhiên ngoại lệ, y không ngốc như vậy, chẳng muốn đứng phơi dưới nắng chói chang. Mà một mình đứng dưới tàng hoa, thất thần nâng tay mình lên, ngắm nghía bộ móng huyền thiết có co duỗi tự nhiên không.
Đương nhiên, y không dùng bộ móng này, đây là một phần của giáp sắt, cho các đệ tử cấp thấp ở Tử Sinh Đỉnh dùng.
Hạ Tu giới tiếp giáp Quỷ giới, thường có nguy hiểm, đệ tử cấp thấp bỏ mạng chẳng lạ, Sở Vãn Ninh thấy vậy, ngoài miệng không nói gì, nhưng lại âm thầm nghĩ cách giải quyết, muốn chế ra một vũ khí nhẹ mà linh hoạt, dễ dàng sử dụng.
Những người kia nói chuyện say sưa.
“Nghe nói gì chưa? Cháu trai thất lạc năm ấy của tôn chủ, được cứu ra từ biển lửa. Trong cơn hoả hoạn ở thanh lâu, nhiều người chết, nếu tôn chủ đến muộn một bước, chỉ sợ nó thành đống tro rồi, đúng là phúc lớn mạng lớn.”
“Nhất định là cha nó trên trời phù hộ rồi, Đáng tiếc nó thất lạc từ nhỏ, chịu khổ nhiều như vậy, ầy…”
“Đứa trẻ kia tên là Mặc Nhiên? Mười lăm tuổi nhỉ? Đến tuổi nhược quán nên có tự, hắn có tự chưa?”
“Toàn Cơ trưởng lão, ngươi không biết, đứa nhỏ này khi nhỏ, lớn lên ở nhạc quán, có tên là tốt rồi, làm sao có thể có tự.”
“Nghe nói tôn chủ nghĩ ra mấy cái tự cho nó, còn đang chọn, không biết cuối cùng chọn cái nào.”
“Tôn chủ rất thương đứa cháu trai này nhỉ.”
“Còn không phải à? Đừng nói tôn chủ, ngay cả phu nhân cũng rất thương nó, đau lòng muốn chết. Hà, ta thấy người duy nhất không vui ở Tử Sinh Đỉnh, là vị thiên chi kiêu tử kia——“
“Tham Lang trưởng lão! Lời này không thể nói bậy!”
“Ha ha. Lỡ lời. Lỡ lời! Nhưng vị thiên chi kiêu tử kia của chúng ta phóng khoáng, không để trưởng bối vào mắt, cả