Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh hoàn toàn choáng váng.
Cũng tại mình quá tập trung, khi ở Tử Sinh Đỉnh buông lỏng phòng bị, thế mà có người đến gần cũng không phát hiện.
Sao lại thế? Tên nhóc này từ đâu tới? À hình như là Mặc gì đó… Mặc gì cơ? Mặc Nhiên? Mặc Chử? Mặc… Ngư?
Y xốc lại biểu cảm của mình, thành thạo trở về trạng thái “người sống đừng tới gần”, chút kinh ngạc và hoảng loạn trong mắt cũng bị y quét sạch, vẻ mặt sắc bén và nghiêm nghị.
“Ngươi——“
Định mở miệng dạy dỗ theo thói quen, bỗng tay bị giữ lấy.
Sở Vãn Ninh sợ ngây người.
Y lớn như vậy, còn chưa ai dám tuỳ tiện nắm tay y đâu. Nhất thời đen mặt đứng cứng đờ, không biết nên phản ứng ra sao.
Rút tay lại, tát cho một cái?
… Cảm giác như nói thêm hai chữ “Phi lễ”, sẽ không khác gì nữ nhân.
Rút tay lại, không tát nữa?
… Thoạt nhìn qua có thể cảm thấy mình thật dễ bắt chuyện?
Sở Vãn Ninh do dự nửa ngày không làm gì, thiếu niên kia lại nở nụ cười: “Trên tay người đang đeo gì đây? Khá đẹp, người có dạy làm cái này không? Họ đều giới thiệu về mình rồi, người lại chưa nói gì, người là vị trưởng lão nào? À, người vừa đụng vào cây có bị đau không?”
Nhiều câu hỏi tới như vậy, Sở Vãn Ninh cảm thấy đầu mình lúc nãy không đau, giờ lại đau.
Đầu muốn nứt ra…
Y bực bội, ánh kim hơi hiện lên, mắt thấy Thiên Vấn sắp được triệu hoán ra, các vị trưởng lão khác chợt hoảng sợ—— Sở Vãn Ninh điên rồi? Mặc công tử mà y cũng dám đánh?
Tay kia bỗng cũng bị Mặc Nhiên giữ lấy.
Cả hai tay đều bị thiếu niên này cầm, Mặc Nhiên hồn nhiên không nhận ra chút nguy hiểm nào, đứng trước mặt y, ngẩng mặt, cười tủm tỉm nói: “Ta tên là Mặc Nhiên, ở đây ta không quen ai cả, nhưng nhìn mặt qua, ta thích người nhất. Hay là, ta bái người làm sư tôn nhé?”
Kết quả bất ngờ như vậy, mọi người xung quanh càng thêm sợ hãi, có mấy trưởng lão trên mặt còn hiện vết nứt.
Toàn Cơ trưởng lão: “Hả?”
Phá Quân trưởng lão: “Oa!”
Thất Sát trưởng lão: “Gì?”
Giới Luật trưởng lão: “Ối…”
Tham Lang trưởng lão: “Hừ, nực cười.”
Lộc Tồn trưởng lão bình tĩnh nhất, uốn tóc, khoé mắt đào hoa: “Ái chà, tiểu công tử này thật to gan, quả là thiếu niên xuất anh hùng, đến mông Ngọc Hành trưởng lão cũng dám sờ vào.”
“… Ta xin ngươi, có thể đừng nói chuyện tởm vậy được không?” Thất Sát ghét bỏ nói.
Lộc Tồn nhã nhặn mà trợn mắt, hừ hừ: “Hả, vậy nói một cách văn nhã hơn, thật sự là thiếu niên xuất anh hùng, dám sờ đến mông Ngọc Hành trưởng lão rồi.”
Thất Sát: “…” Giết hắn đã tính sau.
Tất cả trưởng lão, nhất là Toàn Cơ trưởng lão ôn nhuận như ngọc rất được chào đón, pháp thuật nhập môn của hắn dễ, bản thân lại là quân tử khiêm tốn, đại đa số đệ tử ở Tử Sinh Đỉnh đều ở môn hạ của hắn.
Vốn Sở Vãn Ninh cảm thấy Mặc Nhiên này cũng không ngoại lệ, dù không phải Toàn Cơ, cũng nên là Phá Quân thanh thoát nhanh nhẹn, dù sao thì là ai cũng chẳng tới lượt mình.
Thế mà Mặc Nhiên đứng truớc mặt y, vẻ mặt vô cùng thân thiết và yêu quý mà y thấy xa lạ, y tựa như bị chọn đóng vai hề, vô duyên vô cớ hơi luống cuống chân tay.
Sở Vãn Ninh chỉ biết làm sao để tỏ thái độ với “Kính sợ” “Sợ” “Chán ghét”, còn “Thích”, lại quá khó.
Y nghĩ cũng không nghĩ, lập tức từ chối Mặc Nhiên.
Thiếu niên đứng sững sờ một chỗ, lông mi dài rủ xuống, thế mà trong mắt lại có chút cô đơn cũng không cam lòng. Hắn cúi đầu, nghĩ nửa ngày, bỗng vô lý nhỏ giọng nói một câu ngang ngược: “Dù sao cũng phải là người.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Tôn chủ ở bên cạnh xem tới vui vẻ, nhịn không được cười hỏi: “A Nhiên, con biết y là ai không?”
“Y là ai có nói với con đâu, làm sao con biết y là ai.”
“Ha ha, con không biết y là ai, vậy sao lại chọn nhất định phải là y?”
Mặc Nhiên vẫn nắm tay Sở Vãn Ninh, quay đầu, cười ngâm ngâm mà nói với tôn chủ: “Bởi vì y nhìn qua rất ôn nhu, dễ bắt chuyện nha.”
Trong bóng râm, Sở Vãn Ninh bỗng mở to mắt, hoa mắt chóng mặt.
… Đúng là gặp quỷ mà.
Y không biết mắt Mặc Nhiên lúc đó bị làm sao, thế mà cảm thấy y ôn nhu. Đừng nói y, chuyện khi ấy cả Tử Sinh Đỉnh đều biết, nhìn Mặc Nhiên công tử bằng ánh mắt “Xem đứa nhỏ ngốc này đi” hỏi han tận tình.
Sở Vãn Ninh giơ tay, day thái dương ẩn ẩn nảy lên.
Vai đau, tâm loạn, còn đói, đầu choáng váng.
Có vẻ là bị thiếu ngủ.
Y nằm hình chữ đại ( 大) trên giường phát ngốc một lát, ngồi dậy, đang muốn châm một huân hương để tĩnh tâm, bỗng có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài vẫn là Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh: “…”
Y không trả lời, chưa nói “cút vào đây” cũng chưa nói “cút đi”.
Nhưng lúc này, cửa đã bị mở ra.
Sở Vãn Ninh âm trầm ngẩng đầu. Nhưng mà que diêm trên tay dừng giữa không trung, lại không hề thả vào trong huân hương, một lát sau, liền tắt.
Sở Vãn Ninh nói: “Cút đi.”
Mặc Nhiên cút vào.
Trên tay hắn bê một bát mì nóng hổi, mới ra khỏi nồi.
Lần này đơn giản hơn, không có nhiều nguyên liệu, chỉ có nước lèo trắng rải chút hành thái và mè trắng, một ít xương sườn, rau xanh, còn khó một lòng trứng vàng trần nước sôi.
Sở Vãn Ninh rất đói, nhưng trên mặt y vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhìn thoáng qua bát mì, lại nhìn qua Mặc Nhiên, quay mặt đi, không nói gì.
Mặc Nhiên đặt bát mì lên bàn, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta bảo đầu bếp trong tiệm làm lại một bát.”
Sở Vãn Ninh rũ mi xuống.
Quả nhiên không phải là Mặc Nhiên tự làm.
“Ăn một chút đi.” Mặc Nhiên nói, “Bát này không cho đồ cay, không có thịt bò, cũng không có giá đỗ.”
Nói xong hắn lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng Sở Vãn Ninh lại.
Hắn áy náy về vết thương của Sở Vãn Ninh.
Nhưng cũng chỉ có thể làm tới vậy thôi.
Trong phòng, Sở Vãn Ninh ngồi bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Y khoanh tay, nhìn chén mì xa xa, đến khi mì nguội rồi, cũng lạnh, không còn chút độ ấm.
Y mới rốt cuộc ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng, có