Edit: Thiên Di
Beta: Shira
Trong lao ngục Tương Đàm khi xưa đơn sơ, sáng sớm hôm sau, Mặc Nhiên thừa dịp khi thẩm vấn phạm nhân, trốn ra ngoài. Sau khi có được tự do, việc đầu tiên hắn làm, chính là trở lại Tuý Ngọc Lâu.
Vào hậu viện, đã thấy A Niệm mặc đạo bào màu đên, đắc ý dào dạt đứng phơi nắng giữa sân.
Nó đứng dưới tai hoạ, giống như bất cứ lần nào xảy ra chuyện, đã có cô nhi Mặc Nhiên gánh cho nó, nó hết lòng tin rằng mình đã qua tai kiếp.
――
"Dù sao mày là đứa không cha không mẹ, chết cũng chẳng ai đau lòng."
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, tới lúc mày trả ân rồi."
Đó là lý do bọn họ đưa một kẻ vô tội lên đài treo cổ.
Đường hoàng, thập phần trung khí.
Mặc Nhiên đứng trong chỗ khuất, đứng chỗ tối, nhìn Niệm công tử tiêu sái tự nhiên, một thân nhẹ nhàng.
Ồ, hoá ra có người đau, có người yêu, có mẫu thân che chở, là dáng vẻ thế này à?
Trời sập xuống, vẫn có người chống đỡ.
Chỉ có mình là chết không đáng quan tâm.
Mặc Nhiên nhìn nó, nhìn thật lâu.
Niệm công tử đã mua đạo bào, để tu sĩ trang điểm, chờ mẫu thân bán Tuý Ngọc Lâu xong, tới Hạ Tu Giới để làm tiểu thiếu gia phần mình. Lúc này, nó đang làm bộ làm tịch múa kiếm trong viện, bên cạnh có đám thiếu niên vây quanh, đúng là nhóm cùng vu oan cho Mặc Nhiên kia.
"Kiếm pháp a Niệm giỏi quá!"
"Thật có khí khái, huynh tới hạ tu giới, về sau nhất định là kiếm tiên ghê gớm!"
"Bá phụ huynh của Tử Sinh Đỉnh kia, hình như mấy năm nay rất lợi hại, huynh tới đó đúng là hưởng phúc rồi! Đừng quên giúp đỡ huynh đệ bọn ta đấy!"
"Đúng vậy đúng vậy." Có người nói phụ họa, "A Niệm, huynh ngàn vạn đừng quên bọn ta, chúng ta mặc chung quần cùng lớn lên từ nhỏ, chuyện tốt chuyện xấu đều cùng giúp huynh chịu trách nhiệm, ngay cả tiểu kỹ nữ bán đậu hủ kia chết, cũng ――"
A Niệm giờ đã coi địa vị mình rất lớn, không cho phép người khác nhắc lại vết nhơ nó cường nhục thiếu nữ, vừa nghe người nọ nói như vậy, lập tức lật tay cầm kiếm, chỉ vào yết hầu người nọ, cả giận nói: "Cô nương bán đậu hủ chết là do Mặc Nhiên làm, ngày đó chúng ta tận mắt nhìn thấy, hắn cầm thú đội lốt người, táng tận thiên lương, phi lễ với nàng ―― những lời này, phải nhắc bao nhiêu lần các ngươi mới nhớ!"
Người nọ bị kiếm chỉ vào, run bần bật, vội vàng nói: "Đúng, đúng...... Là trí nhớ ta kém! Ta nói sai rồi!"
Những người khác vội vội vàng dỗ A Niệm nguôi giận: "Đều là do Mặc Nhiên kia, mặt người dạ thú, không bằng heo chó!"
"Đúng đúng đúng, cường nhục dân nữ, hiếp xong thì giết, bọn ta đều thấy, đời này không thể quên được sắc mặt yêu ma của nó."
Mấy kẻ mồm năm miệng mười tăng thêm lời nói dối của mình, ai cũng như vậy, có thể nói dối trăm ngàn lần, đến mình cũng tin là thật, bọn họ càng nói càng cảm thấy chính khí lẫm nhiên, càng nói càng biến mình thành sạch sẽ. A Niệm cười to hai tiếng, loát xoát quét kiếm, chém lên người rơm luyện kiếm mấy đường, chém rơi bù nhìn xuống đất, chỉ kiếm vào người rơm, khí phách hăng hái nói:
"Xem ta tu thành kiếm tiên, trừ ma vì dân, trừng ác...... Trừng ác gì......"
Nó không thích đọc sách, khi xưa luôn trốn học, bởi vậy nói đến một nửa, đã ngừng lại.
Bên cạnh lập tức có thiếu niên tiếp lời: "Trừng ác dương thiện! Giúp đỡ chính nghĩa! Kiêm tế thiên hạ! Quét sạch tám phương!"
A Niệm hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi mà cũng dám nói à."
Người nọ không nghĩ tới vỗ mông ngựa lại vỗ lên đùi, không khỏi xấu hổ: "......"
A Niệm lại quét đường kiếm qua mấy lần, nói: "Quét sạch tám phương dựa vào sức mạnh, cũng không phải nhờ miệng lưỡi kém cỏi của người ta. Từ nay về sau, gặp lại loại dâm ma như Mặc Nhiên, ta một kiếm đã có thể chém rớt đầu hắn, ngươi còn làm gì với hắn được, đối thơ à? Ha ha ha ha ――"
Hắn "Ha" còn không có "ha" xong, bỗng nhiên nơi của hậu viện, truyền đến giọng nói chậm rãi, có người dùng hai tay chống cằm, sau đó nói:
"Niệm công tử, ngươi thật không hổ là thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh...... Thật uy phong."
"!!"A Niệm bỗng nhiên dùng kiếm chắn trước người mình, nháy mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, "Mặc Nhiên??!!"
Đám mây to lớn không gì sánh được trên bầu trời thong thả trôi đi, dần dần che khuất nắng nơi này, tạo thành bóng râm thật lớn trên đầu.
Thiếu niên quần áo tả tơi kia không biết vì sao, xuất hiện như chim ưng tại nơi chất đầy người gỗ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tuy khuôn mặt hắn gầy ốm, nhưng nhìn kỹ, ngũ quan cực kỳ thanh tuấn đoan chính. Ánh mắt hắn giờ sáng quắc, trên mi vẫn còn vết roi dữ tợn, hắn mới lao từ trong ngục ra ngoài, máu bẩn cũng không lau. A Niệm nhìn khuôn mặt này, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Người trước mắt quả thật là Mặc Nhiên, nhưng hình như có chỗ nào nó không đúng rồi.
Mặc Nhiên cong đôi mắt lên, cười ngâm ngâm vuốt ve trong thanh đao khảo trong tay. Hai má lúm đồng tiền sâu như sóng to gió lớn, hồ nước lạnh lẽo, thân mật dịu ngoan nói không nên lời, sởn tóc gáy nói không nên lời.
"...... Giúp đỡ chính nghĩa, quét sạch tám phương? Mặc Niệm công tử, đại kiếm tiên tương lai, thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh. Ngươi có khát vọng này khi nào thế? Thật đúng là làm ta cười muốn chết, ha ha ha ha ――"
Hắn càng nói tới cuối, tươi cười càng sáng lạn, ngũ quan càng vặn vẹo.
Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ nhóm lửa ở trong phòng chứa củi vẫn luôn an tĩnh thuận theo, nhẫn nhục chịu đựng, đến nói cũng không nhiều lắm. Nhưng không gặp một đêm, hắn lại như vừa phá kén ra, mang theo ngọn lửa cuồng nhiệt, cười đến tùy tiện mà đường hoàng.
Hắn vốn đến cười cũng ít, thỉnh thoảng rộ lên cười cũng chỉ là mím môi, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
Giờ phút này lại bị ép đến điên cuồng.
Đám kia thiếu niên sợ hãi lui hết về sau, tay a Niệm cầm kiếm hơi hơi phát run, nhưng hầu kết nhấp nhô một lượt, vẫn căng da đầu quát: "Mặc Nhiên, ngươi ăn gan hùm mật gấu? Dám vượt ngục, ta đây vì dân trừ hại, thay quan phủ xử lý mạng chó của ngươi!"
"Được nha." Mặc Nhiên tuỳ tiện cười, ánh đao chợt loé trong mắt, đã vọt lên, "Ta không muốn sống như vậy nữa, ngươi có bản lĩnh muốn mạng chó này của ta, thì cứ việc lấy đi đi, có điều nếu ngươi không có bản lĩnh, vậy ――――"
Hắn thậm chí còn chưa nói hết lời, người đã vọt đến nơi. Nhưng thấy ánh sáng chợt tắt, khảm đao rơi xuống, trường kiếm trong tay a Niệm leng keng rơi xuống đất, đầu nó trợn trắng hai mắt, lăn trên đất.
Máu tươi tung toé, phun ra mấy trượng!!
Thân hình không đầu lung lay đứng thẳng một lát, ngã rầm xuống đất.
Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ.
Máu tươi bắn đầy mặt Mặc Nhiên, từng miếng vải rách nát trên người, trong gió tanh tưởi nhè nhẹ phất động, tựa như lá tảo đong đưa trong biển.
Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, ý cười trên mặt càng thịnh, tơ máu trong mắt dữ tợn, hắn liếm máu bắn lên khoé môi, giọng ôn hoà nói hết nửa câu vẫn chưa nói xong: "Vậy để ta lấy cái đầu trên cổ ngươi nhé."
Những thiếu niên kia sợ tới mức cốt nhục lạnh lẽo, không nói ra nổi một câu.
Mặc Nhiên nâng lên mắt, ánh mắt u hàn: "Các ngươi không phải rất lợi hại à? Không phải sẽ trả đũa à? Không phải sẽ đánh à!!! Trừ ma vệ đạo, trừng ác dương thiện...... Được đấy! Cùng lên hết luôn đi!"
Những kẻ đó nào dám lên, hết thảy chân như run rẩy, tè ra quần, một đám đều không thể tin nổi, đây là Mặc Nhiên? Là Mặc Nhiên vâng vâng dạ dạ, chịu ấm ức gì lớn, đều ẩn nhẫn không rên một tiếng?
Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, thở dài, sau đó kéo khảm đao, từng bước một đi lên trước. Mũi đao loẹt xoẹt vẽ ra một đường máu trên mặt đất.
"Sao đột nhiên lại khiêm nhường thế." Hắn khẽ cười, lạch cạch dựng thẳng lưỡi đao, khóe miệng cong lên, "Nếu các vị không muốn động thủ, như