Edit: LuBachPhong36
Mặc Nhiên kết thúc tự bạch. Trong Đan Tâm điện nhất thời không người lên tiếng, tất cả đều yên lặng.
Ai đúng ai sai? Ai đúng ai sai?
Trong lòng mỗi người đều có sự so sánh riêng, nhưng không cách nào nói ra được cái tuyệt đối.
Mặc Nhiên không nhìn vào mặt người nhà Tiết Chính Ung, hắn rũ mi mắt, sau một lúc lâu nói: "Năm đó, ta cho rằng mình sẽ chết trong biển lửa. Nhưng khi tỉnh lại, lại phát hiện mình đã nằm ở Tử Sinh Đỉnh. Vị mật thám kia ngồi ở đầu giường ta, thấy ta tỉnh lại, liền đè bả vai ta xuống, nói với ta —— từ nay về sau, ta chính là công tử Tử Sinh Đỉnh."
Hắn dừng một chút, khẽ cười nói: "Là cháu trai của bá phụ."
Thảm sàn trên Đan Tâm điện thêu dày đặc hoa diên vĩ rực rỡ, Mặc Nhiên nhìn những đoá hoa muôn màu khoe sắc kia, vẻ mặt lãnh đạm.
"Vị mật thám đó sợ không lấy được tiền thưởng. Cho nên khi bá phụ cứu ta ra từ đám cháy Tuý Hồng Lâu, nôn nóng hỏi hắn, người này có phải là đứa trẻ ông muốn tìm hay không, hắn gật đầu." Mặc Nhiên nói, "Cái gật đầu này của hắn, đã thay đổi cả vận mệnh của đời ta."
Huyền Kính đại sư thở dài nói: "A di đà phật, Mặc thí chủ, ngươi có thể yên lòng sao? Nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới phải thẳng thắn nói rõ với Tiết tôn chủ sao?"
"Sao lại không nghĩ tới, khoảng thời gian ta vừa mới tỉnh lại, ta rất bất an, rất muốn thẳng thắn."
Ánh mắt Mặc Nhiên có chút mông lung, tựa như nhìn thấy được những ngày xưa tháng cũ như cách một đời kia.
"Nhưng mà, nghe thấy ta tỉnh, bá phụ...... Lập tức tới thăm ta, bá mẫu đích thân nấu mì cho ta, ta còn nhớ rõ, có đến ba cái trứng rán, còn là lòng đào, còn có rất nhiều thịt băm đầy trong bát. Bá mẫu nói với ta...... Sợ ta mới vừa tỉnh, khó ăn nên mới cắt nhỏ ra cho ta dễ nuốt. Tiết Mông cũng đến, tặng cho ta cả một hộp điểm tâm."
Chậm rãi khép chặt mắt.
"Ta ăn bát mì kia, ăn những món điểm tâm kia. Lời nói thật đã không thể nào nói nên lời. Họ cười với ta như vậy, đối với ta tốt như vậy...... Nếu ta nói, Túy Ngọc lâu là do ta phóng hoả, ta giết cháu trai các người, giết đệ muội* các người...... Vậy sẽ thế nào?" Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Ta nói không nên lời. Những lời này nghẹn trong cổ họng, càng về sau...... Ta càng không biết nên nói như thế nào."
(* em dâu)
Huyền Kính đại sư than nhẹ: "Ai......"
"Ta biết Mặc Niệm là người như thế nào, tính tình hắn lười nhác, làm việc tuỳ tiện, lúc đầu ta không biết bá phụ đến tột cùng là hiểu rõ bao nhiêu về con người hắn, cho nên nhất cử nhất động đều cố gắng học theo hắn. Sau đó phát hiện bá phụ không biết, nên mọi việc sau này ta cũng không lấy hắn làm chuẩn nữa." Mặc Nhiên ngừng trong chốc lát, chuyển giọng nói tiếp, "...... Nói đến cùng, ta và Mặc Niệm có thâm thù nợ máu giết cả nhà. Nhưng cuối cùng, ta lại chiếm người thân của hắn."
Mọi người ở Tử Sinh Đỉnh đều ngơ ngẩn mờ mịt, không ít đệ tử và trưởng lão đã từng có tiếp xúc với Mặc Nhiên đều đứng ngẩn ra, trong lòng giao thoa nhiều cảm xúc. Tiết Chính Ung cùng Vương phu nhân càng không nói gì, họ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Mặc Nhiên.
Đứa trẻ này, từ trẻ người non dạ đến khi làm một thế hệ tông sư, bọn họ một đường nhìn hắn lớn lên.
Nhưng bây giờ lại nói cho họ biết, tất cả những chuyện này, ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Mặc Nhiên không phải là cháu trai của họ, còn có, thậm chí....... thậm chí giữa họ còn cách nhau mạng người, cách nhau nợ máu.
Nên nói cái gì?
Nên làm cái gì?
Tiết Chính Ung không biết, Vương phu nhân cũng không rõ ràng.
Họ chưa từng gặp qua "Mặc Niệm", tất cả những tưởng nhớ và những điều họ cảm thấy nợ vị vong huynh này, đều đã ký thác lên người đứa trẻ tên Mặc Nhiên kia, họ không biết Mặc Niệm là ai, nhưng họ đã sờ qua đầu Mặc Nhiên, dắt qua tay Mặc Nhiên, nhận Mặc Nhiên gọi một tiếng "Bá phụ", "Bá mẫu".
Tiết Chính Ung tâm loạn như ma.
Trong tĩnh lặng, Mộc Yên Ly nói: "Mặc Nhiên, ngươi tuy đáng thương, nhưng hành vi phạm tội chồng chất, không thể buông tha. Đếm thử xem, ngươi biết ngươi đã phạm vào bao nhiêu đại nghiệt không?"
Mặc Nhiên xưa nay không ưa Thiên Âm Các, hắn nhắm mắt không đáp.
Mộc Yên Ly liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, giọng như chuông rỗng, âm vang lanh lãnh: "Ngươi lạm sát phàm nhân, phóng hỏa thiêu lâu, lừa gạt thân phận, giả mạo công tử —— Lúc trên Giao Sơn, ngươi biết rõ trên người mình chảy dòng máu gia tộc Nam Cung, lại thờ ơ lạnh nhạt, rắp tâm khó dò, ở Cô Nguyệt Dạ ngươi đại khai sát giới, máu nhuộm sảnh đường—— ngươi sở cầu đến tột cùng là vì chuyện gì?"
"Ta lặp lại lần nữa, người Cô Nguyệt Dạ không phải ta giết, là do sau khi sinh tử môn mở ra khiến hai kiếp đan xen, người kia căn bản không phải ta."
"Sinh tử môn là đệ nhất cấm thuật, mấy ngàn năm không mở, ngươi không cảm thấy lý do của ngươi quá mức hoang đường?" Mộc Yên Ly lạnh lùng nói, "Chỉ sợ rằng ngươi thân vì hậu tự Nam Cung, trong lòng bất cam, dã tâm bành trướng, muốn trù tính điên đảo trên dưới Tu Giới?"
"Mộc các chủ đã quá lời rồi." Khương Hi nghe đến đó, nhịn không được nhíu mày, "Theo ý ta, Mặc Nhiên không có bất cứ động cơ gì muốn điên đảo trên dưới Tu Giới, nếu hắn muốn làm những việc này, tuỳ tiện giở chút thủ đoạn trên Giao Sơn, chỉ sợ thập đại môn phái lập tức tổn thất thảm trọng. Trong chuyện này điểm đáng ngờ rất nhiều, trước khi chưa làm sáng tỏ, thận trọng ngôn từ."
Đôi mắt Mộc Yên Ly lạnh lùng liếc hắn: "Khương chưởng môn không cần thay hắn nói chuyện. Cho dù hắn không có ý điên đảo Tu Chân Giới, thì tất cả tội nghiệt trước đây hắn phạm phải cũng đủ để áp giải đến Thiên Âm Các thẩm vấn."
Nàng nói xong, nâng nâng tay, chỉ huy tuỳ tùng phía sau: "Bắt Mặc Nhiên lại, đưa đi."
"Chờ một chút!"
Mộc Yên Ly ghé mắt, nhìn Tiết Chính Ung: "Tiết tôn chủ có chuyện muốn nói?"
Trên mặt Tiết Chính Ung mảng xanh mảng hồng, dường như hắn cũng không rõ vì sao mình lại gọi Mộc Yên Ly lại, nhiều năm trở lại đây coi Mặc Nhiên là người của mình, đã thành thói quen của hắn.
Hắn không có cách nào ngồi im nhìn Thiên Âm Các cứ dẫn người đi như vậy.
Nhưng mà hắn nên nói cái gì đây? Giữ lại sao?
Tiết Chính Ung nhắm mắt lại, hàm răng khẽ run, hắn chỉ cảm thấy lạnh, cảm thấy đáy lòng trống rỗng, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị khoét đi.
Hắn vùi mặt vào hai lòng bàn tay, trước nay hắn tinh thần minh mẫn, giờ khắc này lại lộ ra dáng vẻ khom lưng già yếu.
"Tiết tôn chủ là muốn nói lời tạm biệt với cháu trai của mình sao?"
Mộc Yên Ly làm người cay nghiệt, cố ý mà như vô tình dùng hai chữ "cháu trai", càng làm cho Tiết Chính Ung như sợi bông trước gió, hoảng sợ run rẩy.
"Ta......" cổ họng Tiết Chính Ung mất tiếng, "Nhiên nhi...... Mặc Nhiên......"
Hắn thậm chí không biết nên xưng hô với Mặc Nhiên như thế nào.
Mặc Nhiên lại không hề làm ông khó xử, hắn nhắm mắt lại, đi lên phía trước vài bước, không nói một lời mà hướng về phía Tiết Chính Ung dập đầu quỳ lạy.
Ba quỳ chín lạy.
Có người đang thì thầm: "Lề mà lề mề, làm cái gì đây."
"Làm bộ làm tịch......"
Mặc Nhiên đối với những lời nói này mắt điếc tai ngơ, đại lễ hoàn tất, hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, Tiết Mông lại đột nhiên vọt vào Đan Tâm điện, trên Long Thành trên tay nhuốm đầy máu đen, cực kỳ chấn động kinh ngạc, hắn hô: "Bên ngoài ——"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Bên ngoài có rất nhiều quân cờ Trân Lung giết tới, còn có rất nhiều tử sĩ trên Giao Sơn Nho Phong Môn!!"
Mọi người sợ hãi! Lao nhanh ra điện —— chỉ thấy trăm trượng trời cao bên ngoài Tử Sinh Đỉnh, vô số tu sĩ ngự kiếm bay trên không trung, ống tay áo phần phật tung bay. Trong đám người này, có một nửa là mặc áo bào đen giống nhau, đều bịt mặt, một nửa đám còn lại thì mặc áo lông hạc huy, dải lụa che mắt, chính là những tử thi ở Nho Phong Môn anh hùng trủng.
"Đây là..... đã xảy ra chuyện gì?!"
"Những thi thể này không phải đã cùng Nam Cung Tứ chìm xuống sao? Sao bây giờ lại xông lên nữa! Là ai đã tháo bỏ cấm chế?"
Lời nói vừa nói ra, trong lòng đã có đáp án.
Là ai tháo bỏ cấm chế, còn ai có thể tháo bỏ cấm chế của gia tộc Nam Cung?
Không ít ánh mắt phẫn nộ tột đỉnh đã lướt lên người Mặc Nhiên.
Lúc này Mặc Nhiên tuy đã biết độc thủ phía sau màn vì ai, nhưng lại hết đường chối cãi. Càng đáng chết chính là, hiện tại linh lực hắn đã mất hết, căn bản không thể ngăn cản đợt tấn công này của quân cờ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hàng trăm hàng ngàn tử sĩ ngã xuống.
Tử Sinh Đỉnh y như kiếp trước.
Trong chớp mắt, ngư long vượt sóng.
Trong phút chốc, đã thành biển máu.
—— Hóa ra, "kinh hỉ" theo như lời Sư Muội nói vẫn chưa kết thúc...........
"Nghênh chiến trước!"
"Đánh lui làn sóng quân cờ này ngay! Đánh lui trước!"
Mọi người tuôn ra ngoài điện nghênh chiến, nhưng vì họ không hề đoán trước được dị biến này xảy ra, mà những quân cờ Trân Lung đã ào ào kéo tới, không hề có dấu hiệu báo trước, cho nên thoáng chốc loạn thành một đoàn.
Mặc Nhiên đứng ở trước điện, nhìn đoàn quân cờ lũ lượt hạ xuống, bọn chúng đánh giáp lá cà với