Edit: Chu
Beta:
Thời hạn ba ngày chỉ trôi qua trong nháy mắt, tảng sáng ngày thứ ba, Sư Muội tới trước mật thất.
Đạp Tiên Quân đã mặc đồ xong, vẫn là một thân chiến giáp đen, bên vòng eo thon chắc đeo hộp ám tiễn toả ngân quang rạng rỡ, chân thon dài, vai cũng rộng, tay đeo giáp long lân, trên cổ đeo Thiên Cơ Hạp.
Hắn nâng mắt lên, ánh mắt thực lạnh: "Ngươi tới rồi."
"Chuẩn bị chút đi, chúng ta tới Thiên Âm Các."
"Không cần chuẩn bị, đi thôi."
Sư Muội đánh giá hắn một lượt: "Thế Sở Vãn Ninh đâu?"
"Cho y uống thuốc, ngủ."
Sư Muội gật đầu, nhưng để đề phòng nhỡ đâu, y vẫn vào mật thất cùng Đạp Tiên Quân một lần. Sau khi khám mạch, Sư Muội nói: "Tinh lực y mấy ngày tới sẽ khôi phục hoàn toàn, cẩn thận."
Đạp Tiên Quân thực ra không sợ sức chiến đấu của Sở Vãn Ninh, hỏi ngược: "Ký ức thì sao?"
Sư Muội liếc mắt nhìn hắn: "Cũng thế."
"..."
Ngó lơ vẻ tối tăm không vui trên mặt Đạp Tiên Quân, Sư Muội đứng dậy, tạo một mê hương trong mật thất, để đảm bảo Sở Vãn Ninh không bỗng dưng tỉnh lại, phá hỏng mưu kế của y. Cuối cùng lúc ra cửa, hạ một cấm chú cao cấp.
Đạp Tiên Quân nhíu mày: "Hạ chú này làm gì? Giao Sơn cũng chẳng còn ai khác, Nam Cung Liễu thì tâm trí tiểu quỷ tóc tơ, chả ai có thể tới cứu y."
Sắc mặt Sư Muội không đổi, nhàn nhạt nói: "Cướp nhà khó phòng."
"Ai?"
"Ngươi không quen." Sư Muội thở dài, "Là một người thân cận nhất của ta. Không nói, đi thôi."
Hai người rời đi.
Trong mật thất thanh lãnh, chỉ còn lại một mình Sở Vãn Ninh. Y vẫn còn hôn mê, ký ức hai đời quay cuồng dần khôi phục.
Nhưng không ngừng, ngay cả Sư Muội cũng cảm nhận được, Sở Vãn Ninh vốn dĩ lặp lại triền miên mãi như vậy, thần thức và ký ức đều chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không phải bởi vì thân thể y không khoẻ, còn vì một nguyên nhân rất quan trọng——
Y phải khôi phục, không chỉ có ký ức của một mình mình!
Có lẽ vì địa hồn ở trong thân thể Mặc Nhiên đã lâu, suốt ngày dây dưa quấn quít bên linh hồn Mặc Nhiên, lúc địa hồn quay về, cũng mang cho y ký ức sâu bên trong linh hồn Mặc Nhiên.
—— giờ khắc này, những ký ức ấy dũng mãnh tan thành từng mảnh vào trong đầu y. Y đang mơ, mơ thấy toàn chuyện cũ rách nát không chịu nổi.
Đầu tiên y mơ thấy ở bãi tha ma, đứa trẻ đầu bù tóc rồi than khóc bên thi thể nữ nhân hư thối, nước mắt nước mũi đầy mặt, hai mắt đậm lệ mơ hồ.
"Mẹ... Mẹ... Có ai không? Có ai không... Mang ta chôn đi, mang ta chôn cùng với mẹ đi..."
Sau đó mơ thấy ở Túy Ngọc Lâu tại Tương Đàm, Mặc Nhiên bị đánh đến mức cả người tím xanh, cuộn tròn trong chuồng chó, không có thức ăn, không có cả nước uống, thậm chí hắn không thể xoay người.
Có đứa trẻ tầm tuổi hắn ngoác miệng cười nhạo hắn: "Cũng không nhìn lại bộ dạng mình thế nào, còn muốn làm anh hùng? Ta thấy ngươi đúng là nực cười! Phi! Cả đời ngươi đều nực cười!"
Nước miếng nhổ tới.
Tiểu Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Lông mi Sở Vãn Ninh run rẩy.
Mặc Nhiên...
Tiếp theo, y lại mơ thấy ngọn lửa hừng hực vặn vẹo như lệ quỷ treo cổ ở trên lâu vũ, mưa lành lạnh.
Toàn tiếng than khóc khắp nơi, xà nhà cháy rụi đổ xuống, có người đang thét chói tai, khói đặc cuồn cuộn.
Thiếu niên Mặc Nhiên ngồi trong ánh lửa ngút trời, vẻ mặt rất lạnh, ánh mắt bình tĩnh, hắn cúi đầu, trên gối gác một thanh đao loang lổ vết máu, trong tay cầm một chùm nho, chậm rãi bóc vỏ.
"Kết thúc cả rồi, mẹ."
Mặc Nhiên có vẻ thực an bình.
"Nhưng mà con không gặp được mẹ rồi... Con đã giết người, trên tay toàn máu. Mẹ, sau khi con chết phải xuống địa ngục, sẽ không thể gặp lại mẹ nữa."
Đột nhiên có ánh sáng hiện lên trong mắt.
Là khuôn mặt một nữ tử ôn nhu, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Là ai?
Sở Vãn Ninh cảm thấy giữa ánh mắt nữ tử kia có mấy phần giống mình, lúc nghiêm túc cúi đầu làm việc, phá lệ tiên minh.
Nàng cẩn thận cầm một bộ đồ vải thô.
"Mẹ..." Có giọng trẻ con, nhẹ như muỗi ngâm gọi.
Nữ tử nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, cười với hắn: "Sao lại tỉnh rồi?"
"Ta mơ thấy ác mộng... Đói bụng quá..."
Nữ tử liền đặt y phục xuống, mở vòng tay ra, ôn nhu cười nói: "Lại mơ thấy ác mộng? Được rồi, đừng sợ, Nhiên nhi vào lòng mẹ này."
Nhiên nhi... Mặc Nhiên...
Sở Vãn Ninh nhắm hai mắt lại, trong lòng cũng không biết là tư vị chua xót thế nào.
Quá khổ.
Chỉ nhìn, cũng cảm thấy cuộc sống này khô khan khó khăn, từng ngày từng ngày đều gian nan như vậy.
Mẹ...
Đây là lần đầu tiên y thấy diện mạo mẫu thân Mặc Nhiên, y bỗng nhiên hiểu ra vì sao năm đó ngoài Vô Bi Tự, tiểu Mặc Nhiên lại theo bản năng siết chặt vạt áo mình, cũng hiểu ra vì sao trước Thông Thiên Tháp, thiếu niên kia lại đi tới phía mình, chấp nhất năn nỉ mình, thu hắn làm đồ đệ.
Thiếu niên cười xán lạn nói: "Bởi vì nhìn qua người đẹp nhất, ôn nhu nhất."
Lúc ấy, tất cả mọi người sau lưng đều cười Mặc Nhiên mắt mù, thấy Mặc Nhiên đang vuốt mông ngựa.
Kỳ thật không phải.
Không phải...
Hắn không phải mù, cũng chẳng phải vuốt mông ngựa, là không thể nói rõ sự thật, không thể lôi kéo Sở Vãn Ninh nói: "Tiên quân, lúc người cúi đầu, kỳ thật có hơi giống người đối xử tốt nhất với ta trên đời này. Nàng đã không còn nữa, người có thể để ý ta không, có thể thay nàng, nhìn ta nhiều hơn không."
Ta rất nhớ nàng.
Mặc Nhiên không thể nói gì, chỉ có thể nhịn nổi chua xót lớn trong lòng, nhịn nước mắt dâng lên. Chịu sự lạnh nhạt bỏ qua của Sở Vãn Ninh. Đuổi theo sau, ra vẻ thong dong mà cười vui vẻ, lừa gạt mọi người.
Không ai biết quá khứ của hắn, không ai có thể chia sẻ nỗi đau khổ với hắn.
Hắn chỉ có thể cười xán lạn như thế, dưới Thông Thiên Tháp, nụ cười kia quá nóng bỏng, quá khao khát, cất giấu nỗi nhớ vô bờ vô tận, làm bỏng Sở Vãn Ninh như vậy.
Mặc Nhiên mở to mắt.
Hắn không ở Tử Sinh Đỉnh, hắn ở gian tù cực kỳ hẹp. Nơi bốn bức tường ẩm mốc hôi hám, ánh sáng duy nhất chiếu vào thông qua ô cửa đưa cơm nhỏ dưới cửa sắt đen.
Đỉnh nhà tù khắc từng câu văn răn dạy, hắn biết mình đang ở nhà tù.
Đó là thánh điện để phán thẩm công chính công bằng nhất thiên hạ, công đường riêng biệt với thập đại môn phái ở Tu Chân giới.
Thiên Âm Các.
Hắn nằm trong, yết hầu khô rát, da môi nứt nẻ.
Xung quanh thật yên lặng, yên lặng tới mức trong màng nhĩ tự sinh ra tiếng gió trống rỗng, có thể nghe thấy tiếng linh hồn thì thào. Hắn ngơ ngác hồi lâu mới có thể hợp lại ý thức đã tan rã của mình——
Hắn kỳ thật cảm thấy mình kiếp trước nên có một ngày như vậy, nhưng vẫn mệnh đối xử quá tốt với hắn, để hắn sống qua loa hai đời, đến đời này mới thanh toán tội nghiệt của hắn.
"Mặc Nhiên, ăn cơm."
Không biết nằm bao lâu, ở đây, thời gian đều mơ hồ.
Hắn nghe thấy có người tới, đẩy cơm canh vào trong cho hắn, một chiếc bánh chiên dầu, một chén canh.
Hắn không đứng dậy tới nhận, người hầu Thiên Âm Các kia cũng không thèm nói gì với hắn nữa, bước chân loạt xoạt, rất nhanh đi xa.
Sở Vãn Ninh sao rồi?
Tử Sinh Đỉnh sao rồi?
Những quân cờ phá huỷ cuối cùng đã tới đâu?
Hắn mơ mơ màng màng, vẫn luôn mệt mỏi tự hỏi ba câu này, nghĩ thật lâu, mới nguyện ý nhận mệnh, biết rằng chẳng ai nói cho hắn đáp án.
Hắn giờ thành phạm nhân trong tù.
Hắn ngồi dậy.
Ngực đau từng cơn, toàn thân không có chút sức lực, linh lực đã từng mãnh liệt mênh mông không biết tung tích. Hắn dựa vào vách tường phát ngốc một lát——
Hoá ra sau khi linh hạch vỡ nát, lại là loại cảm giác này.
Không triệu hoán được thần võ, không thi triển được pháp thuật, như theo gió vượt ngàn con sóng cồn cát mất đuôi, mây cao gió lạnh không còn cánh.
Hắn cuộn trong góc, mắt đen mênh mang ngơ ngác nhìn phía trước.
Mặc Nhiên bỗng rất khổ sở, nhưng khổ sở cũng không phải do mình mà thành, hắn nhớ tới Sở Vãn Ninh kiếp trước, thiên đạo luân hồi, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận sâu sắc được sự bất lực và thống khổ khi ấy của Sở Vãn Ninh.
Hắn rất muốn nói một câu xin lỗi với Sở Vãn Ninh.
Nhưng mà muộn rồi.
Hết thảy đều không thể quay đầu lại.
Hắn bị nhốt trong gian tù, một chén canh và chiếc bánh kia từ nóng thành lạnh, từ lạnh tới lạnh lẽo. Sau đó hắn bắt đầu ăn, ăn xong chút đồ này, chẳng còn ai tới gian tù này nữa.
Hắn lại thành Mặc Nhiên khi thơ ấu bị nhốt trong chuồng chó, nhưng gian phòng này thật sự tốt hơn chuồng chó rất nhiều, hắn thế mà có thể nằm thoải mái dễ chịu.
Hắn liền nằm trong bóng đêm này, khi tỉnh khi ngủ, nhưng ngủ hay tỉnh cũng không quan trọng lắm, trong phòng này, hắn như đã chết.
Mặc Nhiên mơ màng nghĩ, có lẽ hắn đã chết rồi nhỉ?
Có lẽ cả đời này, chỉ là hắn nằm dưới quan tài Thông Thiên Tháp, hồn phách chưa tán, mơ một giấc mộng đẹp. Hắn nhớ lại cuộc đời ba mươi hai năm như cưỡi ngựa thoảng qua trước mắt, ngũ quang thập sắc, vui buồn giận hờn, cuối cùng đều mục thành xương khô.
Hắn hơi cong khoé miệng, thành một nụ cười nhạt.
Hắn thế mà cảm thấy nếu thật sự là vậy, thì không thể tốt hơn.
Hắn rất mệt, đi lâu rồi, giãy giụa lâu rồi, phía trước là Địa Ngục hay là nhân gian, hắn đều không để ý nữa, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lòng hắn già cỗi, kỳ thật từ sau khi Sở Vãn Ninh chết, cũng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, dần già đi. Nhiều năm hắn vẫn làm việc thiện như vậy, để đền bù, hắn luôn tìm loại thuốc tốt có thể chữa loại già cỗi này.
Nhưng hắn không tìm thấy.
Hắn tìm rất lâu, mặc kệ mặt dày vô sỉ xin lâu như vậy, giờ hắn tìm mệt rồi, xin mệt rồi. Đời này, hắn mất mẫu thân, mất sư tôn, mất bạn thân, mất ái nhân, mất thân thích mình cướp được, mất đi anh danh vô căn cứ.
Giờ, ngay cả linh hạch hắn cũng mất. Nhưng hắn vẫn bị đưa tới Thiên Âm Các, vẫn không cách nào thoát khỏi sự chỉ trích nghiêm khắc của Tu Chân giới.
Hắn rốt cuộc hết hy vọng, hắn biết mình rốt cuộc không thể có được sự tha thứ.
Mặc Vi Vũ hắn là một ngọn núi hoang xấu xí, tuyết phủ mênh mông che vết thương của hắn.
Nhưng tuyết tan rồi.
Bóng tối của hắn cũng được, đáng sợ của hắn cũng thế, đều không còn chỗ giấu.
Hắn không làm Mặc tông sự được, từ khi hắn dính máu người vô tội đầu tiên, cả đời hắn đã chú định rằng hắn chỉ có thể làm Đạp Tiên Đế Quân—— hắn đốt đàn nấu hạc hắn nghiến răng hút máu bộ mặt hắn dữ tợn hắn không bằng cầm thú—— hắn đáng chết.
Hắn chết rồi, thiên hạ hoan hô.
Không biết hắn bị nhốt trong cấm thất mấy ngày, cửa mở.
Đệ tử Thiên Âm Các đi vào, không nói một lời dùng Khổn Tiên Tác trói chặt hắn, sau đó một trái một phải túm hắn dậy, kéo hắn ra ngoài.
Bọn họ kéo theo hắn, đi qua một quãng đường dài tối đen.
Mặc Nhiên khàn khàn, hôn hôn trầm trầm mở miệng, nói những lời đầu tiên trong những ngày qua: