Edit: Chu
Beta:
Nghe Tiết Chính Ung mở miệng, người các môn phái khác bên cạnh nhảy dựng lên: "Tử Sinh Đỉnh có thể câm miệng lại không?! Đệ tử các ngươi tu luyện Trân Lung Kỳ Cục, phạm phải nhiều tối kỵ của Tu Chân giới, theo lý mà nói môn phái của các ngươi nên tán phái lập tức cút đi! Giờ tạm thời không rảnh so đo với các ngươi, nhưng các ngươi có thể tự hiểu được không hả?"
"Tiết Chính Ung! Ngươi còn nói giúp hắn? Ngươi với hắn không phải một đám đấy chứ!"
Chung quanh lời người ong ong.
Môn phái cũng được, gia tội cũng thế, thường chính là vậy. Một người thành thần, gà chó lên trời. Nhưng một khi một người làm ra chuyện tội ác tày trời, toàn bộ môn phái hoặc gia tộc đều bị coi như ma quỷ quỷ quyệt.
"Đây là xét tội, còn chưa kết án." Mộc Yên Ly nhàn nhạt nói, việc nào ra việc đó, không bình phán Tử Sinh Đỉnh, "Tiết chưởng môn đừng sốt ruột. Xét tội xong, còn kể công. Ưu khuyết điểm bổ sung, mới đưa ra kết quả cuối cùng."
Nàng nói xong, quay đầu lại nhìn Mặc Nhiên phía xa, giọng thanh lãnh: "Tiếp tục kể tội."
"Ta... Đã từng... Khi sư... Diệt... Tổ..."
"Khi sư diệt tổ?"
Lời này nói ra lại khiến người ta hoang mang.
Mặc Nhiên cảm thấy lòng như lửa đốt.
Khi sư diệt tổ, kể lại tội kiếp trước của hắn—— Tố Tội Thuỷ này, thế mà ép được cả tội nặng kiếp trước của hắn kể ra!
Nhưng hắn không muốn... Hắn không muốn nói! Chẳng lẽ muốn hắn dưới vô số đôi mắt nhìn chăm chú, nói ra mình kiếp trước lăng nhục Sở Vãn Ninh thế nào ư?
Từthành cấm luyến, cưới về thành phi thiếp.
Nhục thứ nhất thân ngạo cốt, cuối cùng còn hại chết y.
Hắn không muốn nói.
Hắn cảm thấy mình không sống nổi, nhưng năm tháng của Sở Vãn Ninh còn rất dài.
Sở Vãn Ninh là linh hồn thần mộc, có linh khí thuần tuý nhất, thiên phú dị bẩm. Hắn hy vọng Sở Vãn Ninh có thể sống tốt, cuối cùng có thể phi thăng đắc đạo, liệt vào nhóm tiên, không bao giờ phải chịu khổ luân hồi, đau đớn tình yêu nữa.
Sư tôn hắn tốt như vậy, sạch sẽ như vậy.
Hắn muốn che chở y...
Tuyệt không thể khiến mọi người cảm thấy Sở Vãn Ninh thật bẩn, trên người lây nhiễm tội nghiệt và mùi tanh của Đạp Tiên Quân.
Hắn muốn che chở y.
Che chở y...
Trong bụng cháy một ngọn lửa, đau muốn đứt từng khúc. Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng Mộc Yên Ly lạnh băng ép hỏi: "Cái gì gọi là khi sư diệt tổ?"
Hắn không nói, hắn không nói.
Đầu ngón tay xát trên mặt đất thô ráp tới chảy máu, trán nghiền thành một mảng đỏ tươi, hắn co rúm thở gấp trong góc, như cá sắp chết gần bãi sông...
Hắn không nói.
Chống đỡ Tố Tội Thuỷ như kháng lại Thiên Vấn, chỉ cần cắn răng thà chết, cuối cùng vẫn có thể nhịn được.
Hắn dưới chất vấn của Thiên Âm Các, giãy dụa dưới ánh nhìn của mọi người, thú bị nhốt gào khóc. Tra tấn này quá nặng, người bình thường Thiên Âm Các hỏi cũng không thể nhịn nữa, mà so với Thiên Vấn thẩm vấn còn đau đớn hơn ngàn lần.
Hắn cảm thấy dạ dày có một đôi tay vô hình siết chặt, xé rách, thái nhỏ, miệng vết thương loang lổ máu thịt bị nước muối rưới lên, nóng đau rát, tay đâm xuyên tim.
Giọng Mộc Yên Ly có vẻ xa vời, như cách đại dương truyền tới.
"Cái gì gọi là khi sư diệt tổ, đến tột cùng là chuyện thế nào?!"
Hắn không nói, hắn cắn rách lưỡi mình, cắn rách môi, trong miệng toàn máu, lại không rơi lệ.
Giống như bảy ngày bị nhốt trong chuồng chó.
Hắn không khóc.
Nước mắt hắn, sẽ chỉ là trò cười của quần chúng.
Không có ai thương hại hắn, hắn cũng không hiếm lạ sự thương hại của những kẻ này.
Cho dù đau tới chết, đau tới đứt từng khúc ruột, cũng muốn chịu đựng.
Mộc Yên Ly còn ở trên cao nhìn xuống mà thẩm vấn: "Ngươi với Sở Vãn Ninh, đến tột cùng đã làm gì?"
Quá đau, đau tới mức cuối cùng trước mắt sinh ảo giác.
Hắn hoảng hốt thấy dáng vẻ Sở Vãn Ninh trăm năm sau phi thăng thành tiên. Vẫn là y quan trắng như tuyết, mặt mày anh tuấn, khí hoa thần lưu, lúc không cười mày có hơi nhọn, cười lên nét nhọn biến mất, hoá thành một hồ ôn nhu.
"Chưa từng..."
Mộc Yên Ly sửng sốt một lát, môi đỏ khẽ mở: "Cái gì?"
Mặc Nhiên nghiền nát trong cổ, khàn tới cực điểm: "Ta nói sai rồi, ta chưa từng... Ta không hề... Khi sư..."
Nâng con ngươi lên, đầy tơ máu, con ngươi lại sáng ngời.
"Diệt tổ!"
Câu chữ cắn nát.
"..." Trên mặt Mộc Yên Ly cũng không biết là biểu tình như nào, tựa hồ có một tia kinh ngạc, lại tựa hồ có một tia mờ mịt, nhưng nàng sinh quá lạnh lùng, kinh ngạc và mờ mịt rất nhanh ngưng lại đông thành băng, nàng dừng một chút, nói, "Tiếp tục kể tội."
Mặc Nhiên ho ra máu, phổi như bị đập nát, lúc hô hấp cũng mang theo mùi tanh vẩn đục.
Hắn nằm trên mặt đất, chờ cơn đau đớn của Tố Thuỷ Tội qua đi, cả người đều đã ướt đẫm, dắc mặt tái nhợt như tờ giất trắng, mặt hắn dán sát đất, sợi tóc dính lên gò má, thở hổn hển.
Mộc Yên Ly không tự chủ được tiến lên nửa bước.
Nàng nhìn hắn chằm chằm: "Tiếp tục kể tội."
"Không còn tội..." Mặc Nhiên khép mắt lại, giọng khàn khàn, "Để kể."
Mộc Yên Ly liền ra lệnh cho đệ tử tiến đến lấy chút máu của Mặc Nhiên, sau đó bôi lên quả cân, cân kia tại khắc ba chữ nhỏ xíu "Công thiện đức", là dùng để cân công đức của người ta.
Nàng đặt quả cân lên bàn cân.
Thiên cân chậm rãi chuyển động, trừ Mặc Nhiên, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào kim đồng hồ màu vàng kia——
"Dập nát hồn phách"... Vẫn là "Dập nát hồn phách"...
Kim đồng hồ lẻ loi di chuyển.
Dập nát hồn phách.
Lại không thoát được vòng dập nát hồn phách.
Tiết Mông nắm chặt loan đao Long Thành bên gối, sắc mặt cực kỳ khó coi, cậu nhìn chằm chằm thiên cân kia. Cậu hết sức dựng thẳng eo mình, bởi biết nếu suy sụp hạ xuống, chỉ sợ không thẳng lại được.
Cậu hơi hơi phát run, giờ phút này tay cậu còn lạnh hơn cả huyền thiết Long Thành.
Đôi mắt đẹp của Mộc Yên Ly chớp cũng chẳng chớp một cái nhìn pháp cân màu vàng, kim đồng hồ kia di chuyển ngày càng chậm, di chuyển ở khu vực "Dập nát hồn phác", cơ hồ đã quyết định xong.
Nàng phất tay áo, nhàn nhạt nói: "Được, xem ra đại cục đã..."
"Còn di chuyển."
"Tiết công tử..."
Tiết Mông trừng mắt nhìn nàng, cậu đang nói, cho dù giọng cũng run rẩy đến lợi hại, cho dù cậu không biết mình là vậy tới tột cùng là đúng hay sai.
"Kim đồng hồ còn di chuyển."
Mộc Yên Ly nói: "Dừng nhanh thôi."
"Vậy chờ nó dừng đã."
Mộc Yên Ly đối diện với tầm mắt cậu.
Một lát sau, trên mặt nàng hiện lên một ý cười trào phúng thanh lãnh: "Được, vậy chờ nó dừng."
Nắng chói chang, hun cát đá mặt đất mênh mông thành một tầng khói mờ.
Bọn họ chờ, tất cả mọi người nhìn kim đồng hồ kia, chờ nó dừng lại. Nhưng kỳ quái là kim đồng hồ kia qua hồi lâu cũng không ngừng lại——
Nó tựa hồ đắn đo không biết nên phán quyết Mặc Vi Vũ thế nào cho chuẩn, nó hoảng loạn, do dự mà hướng tới nơi giảm nhẹ tội hơn, chậm rãi, từng chút từng chút.
Mộc Yên Ly tựa hồ cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, nàng không hé răng, vạt áo vàng nhạt lay động, lẳng lặng đợi thiên cân thần võ phán quyết.
Đốt ngón tay Tiết Mông trắng bệch, cậu gắt gao nhìn chằm chằm cây kim kia, tựa hồ tính mạng sắp lấy đi không phải Mặc Vi Vũ, mà là lấy đi mấy năm quen biết này của cậu và Mặc Nhiên.
Từ khinh thường tới chán ghét, từ chán ghét tới quen biết, từ quen biết tới chấp nhận.
Đến tột cùng là từ ban đầu đã sai rồi, hay là sau một tiếng "Ca" kia, đã sai tới thái quá?
Cậu không biết.
Cậu nhìn chằm chằm cây châm kia, trong lòng mênh mang không nơi nương tựa, chỉ có thể nhìn chằm chằm kim cân ôm hy vọng.
Đừng dừng lại.
Xin ngươi.
Tiếp tục lên trước một chút, ngươi xem đi, chỉ thêm chút nữa...
Tên kia sai thế nào, nhưng cũng mất đi linh hạch, lui vạn mã ngàn quân.
Sao có thể chịu cực hình chứ?
Sao có thể dập nát hồn phách chứ...
Một chút. Lại một chút.
Đến cuối cùng.
——
"Sống moi linh hạch."
Mộc Yên Ly mặt vô biểu tình mà tuyên bố, nàng nhìn qua cực kỳ công chính cũng cực kỳ máu lạnh, so với ánh sáng vàng liễm diễm ấm áp trên người nàng cực kỳ khác biệt, cả người nàng còn thanh lãnh hơn cả sương tuyết.
Kim đồng hồ ngừng.
Mũi nhọn run rẩy chỉ vào bốn chữ "Sống moi linh hạch."
Đó là thẩm phán cuối cùng dành cho Mặc tông sư.
Mộc Yên Ly nói với quần chúng mênh mông cuồn cuộn, và thập đại môn phái trên đài——
Quả thật là thập đại môn phái, Thiên Âm Các vẫn giữ lại ghế cũ của Nho Phong Môn, trên ghế kia lẻ loi ngồi một người, là Diệp Vong Tích một thân hắc y.
Nàng đeo túi đựng tên của Nam Cung Tứ, trên gối nằm Não Bạch Kim đã mất chủ