Edit: Chu
Beta:
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu vào hiên cửa sổ.
Sở Vãn Ninh mở mắt ra, chăn đệm ấm áp, độ ấm một người có thể ấm cả hai người. Y an tĩnh nhìn khuôn mặt Mặc Nhiên, trong ánh mắt y là người đẹp nhất đời, người tốt nhất.
Y không động đậy, y nghĩ, hôm nay nên nấu cháo gì thì ổn?
Hôm qua uống xong, Mặc Nhiên như quỷ chết đói đầu thai ăn liên tục bốn chén, một chút cũng không dư lại.
Y hôn lên gương mặt Mặc Nhiên, hỏi: "Làm thêm cho ngươi một chút, được không?"
Nam nhân ngủ thật sự trầm, lông mi đen nhánh rủ xuống, như hai chiếc lá hương bồ ôn nhu, ôn nhu như thể ngay sau đó sẽ mở mắt ra, cười ngâm ngâm kéo y lại, nói với y: "Đói rồi, Vãn Ninh đi nấu cho bổn toạ một chén cháo đi."
Lại như sẽ thâm tình lưu luyến mà nói với y: "Sư tôn làm gì cũng tốt, ta đều thích cả."
Thi thể đã sớm lạnh như băng, hôn lên gương mặt lạnh lẽo, không có chút độ ấm.
Sở Vãn Ninh không khóc.
Y đứng dậy, đắp chăn đàng hoàng cho Mặc Nhiên, sau đó y ra ngoài viện nhặt củi nhóm bếp, y nấu nghiêm túc, cẩn thận làm cơm.
Nước sôi, hơi nước ngập tràn, cháo sôi ùng ục quay cuồng, nổi từng bong bóng nho nhỏ. Y dùng muôi vớt bọt ra, thêm chút muối, lại đậy nắp gỗ lại.
Người đã trọng sinh một lần, không thể dùng thuật trọng sinh cứu về lần hai.
Sở Vãn Ninh mơ màng đứng bên bệ bếp, thần thứ y có một khắc thanh minh như vậy, khắc thanh minh này cơ hồ muốn mạng y, y vội ngăn đầu ngón tay run rẩy, giơ tay mở vung——
Cháo nấu xong, chỉ có một người uống.
Giờ có ký ức vụn vặt của Mặc Nhiên, Mặc Nhiên khi nhhỏ thực khốn cùng, ăn không đủ no, đến một cái bánh nóng hôi hổi cũng có thể khiến vui vẻ cả ngày.
Mặc Nhiên sẽ không lãng phí, nên cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Cháo nấu xong, y đi quét tuyết trong viện, sau đó hái một cành mai mới, mang về tỉa bớt cành khô, đặt vào bình đất ẩm nhỏ.
Hương hoa mai mười dặm, vậy trên con đường Mặc Nhiên đi, vẫn có thể gặp được người dương.
Không, ý thức y lại hỗn loạn.
Cái gì mà đi trên đường, cái gì mà gặp người dương... Mặc Nhiên rõ ràng vẫn còn khoẻ mạnh nằm ở đây, hôm qua và mấy hôm trước hay mấy ngày trước cũng thế, chỉ là mặt gầy ốm xanh xao hơn, sắc mặt tái nhợt hơn thôi.
Hắn vẫn sẽ tỉnh.
Hai đời, cho dù là oán là ghét, lá yêu là gắn bó, sau khi họ tương ngộ, Mặc Nhiên vẫn chưa từng chủ động rời xa mình mà đi. Nên dần dần, Mặc Nhiên nhiễm ướt sinh mệnh y, thành gió, thành thời gian, nước sông chảy qua kẽ ngón tay, ánh sáng phủ lên tóc dài.
Y là ngày đêm sớm chiều của hắn, là hồng trần một đời của hắn.
Sở Vãn Ninh chậm rãi bước trong hồng trần này. Hồng trần này, tuyết vẫn còn vương, ve vẫn còn kêu, thu hà vẫn sẽ chết, hoa hạ vẫn sẽ sinh, hết thảy đều như cũ, nên Mặc Nhiên sao có thể rời đi chứ?
Ynguyện ý thủ bên hắn, làm bạn với hắn, chờ ngày hắn tỉnh lại. Tựa như khế ước kiếp trước Mặc Nhiên định ra với xác Sở Vãn Ninh, đảo lộn âm dương cả đời, Sở Vãn Ninh cũng làm chuyện giống với Đạp Tiên Quân.
"Chỉ có ngày ta đi, ngươi mới có thể rời khỏi đây."
Mặc Nhiên từng đứng bên Hồng Liên Thủy Tạ, mặc một thân hắc y, nói với Sở Vãn Ninh hôn mê như vậy.
"Bồi ta."
Mà nay, trong thâm cốc Nam Bình, Sở Vãn Ninh một bộ bạch y, thế mà giao điệp với Đạp Tiên Quân.
Y vươn tay, vuốt ve gương mặt không có huyết sắc của Mặc Nhiên: "... Bồi ta."
Ánh vàng sáng lên, linh lực y chuyển vào trong cơ thể xác chết kia, từ nay về sau cho dù cùng trời cuối đất, trên trời nhân gian, chỉ cần Sở Vãn Ninh vẫn còn trên đời, xác chết Mặc Vi Vũ cũng sẽ không thối rữa. Chỉ có nhiều năm về sau, Sở Vãn Ninh ly thế, linh lực truyền vào ngưng hẳn, họ mới có thể tiêu vong cùng nhau.
Hoá thành tro, tan thành bột mịn, biến thành bùn đất thưa thớt trên đời.
Y và hắn cùng rời đi.
Than lửa trong thánh điện Thiên Âm Các cháy hừng hực, chiếu lên tường khi tối khi sáng, Mộc Yên Ly đứng một mình trong đại điện, tay rủ xuống, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, cửa điện mở, một người đi tới.
Mộc Yên Ly không quay đầu lại, nhàn nhạt: "Đệ tới rồi?"
"Tới rồi." Người nọ bỏ mũ trùm của áo choàng xuống, lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành, đúng là Sư Muội, "Mộc tỷ tỷ không tới hậu điện xem thử?"
"Không có gì để xem." Mộc Yên Ly nói, "Có điều chuyện đệ khiến người ta bị mổ ngực. Máu tanh quá nhiều, tỷ không chịu nổi."
"Hết cách rồi, đạo dược tông, vốn là thế." Sư Muội cười cười, "Cho dù là Khương Hi của Cô Nguyệt Dạ, cũng sẽ không cho kẻ bị mổ chết một phòng thanh hương đâu."
Mộc Yên Ly nhíu mày, cũng không định nói nhiều về chuyện cắt mổ người sống với y, liền hỏi: "Lại nói tiếp, thuật pháp này đệ cũng thi triển mấy ngày rồi, Đạp Tiên Đế Quân đến tột cùng bao giờ mới hoàn toàn trọng sinh?"
"Không tính là trọng sinh, trong cơ thể hắn chỉ còn một mảnh thức hồn, cùng lắm là hoạt tử nhân thôi."
Mộc Yên Ly nhíu đôi mắt đẹp lại, nói: "Chúng ta cũng chỉ cần một hoạt tử nhân. Càng nghe lời càng tốt... Nhưng những mảnh linh hạch nhỏ đó thì sao, còn công dụng khác không?"
"Không khác lắm, tuy không hoàn chỉnh, nhưng sức mạnh vẫn lớn tới đáng sợ như thế." Sư Muội nói, "Mặc Nhiên quả không hổ tu sĩ thiên chất đệ nhất, cũng đủ mở đường cho chúng ta."
Mộc Yên Ly thở dài: "Hy vọng lần này chớ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa."
"Có xảy ra hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất khó nói." Sư Muội nói, "Đệ đang thi pháp để linh hạch trong cơ thể Đạp Tiên Quân phục hồi như xưa, ít nhất cần mười ngày, mười ngày này, đệ hy vọng Mộc tỷ tỷ giúp đệ làm hai chuyện."
"Đệ nói đi."
"Thứ nhất, chờ sau khi Đạp Tiên Quân hoàn toàn khôi phục như xưa, chúng ta lập tức phải làm đại sự kia. Đến khi ấy tu sĩ dù có ngốc, cũng biết Mặc Nhiên nói thật, chỉ sợ sẽ bắt tay cản trở chúng ta." Sư Muội dừng một chút, "Tuy nói binh tôm tướng cua không đủ chống lại, nhưng nhiều người, vẫn rất đau đầu."
"Nên làm sao?"
"Chiến lực Thượng Tu Giới tuy mạnh, nhưng không đủ kinh nghiệm. Vấn đề là Tử Sinh Đỉnh. Ta hy vọng Mộc tỷ tỷ tung chút tin đồn, khơi mào tranh chấp giữa Tử Sinh Đỉnh với các môn phái trước, để môn phái này sụp đổ trước."
Mộc Yên Ly nói: "Sở Vãn Ninh cướp tù, Mặc Vi Vũ bỏ trốn, hai kẻ này vốn đều là người của Tử Sinh Đỉnh, để tạo tin đồn cũng không khó. Huống chi, Tử Sinh Đỉnh trước đó cũng đã chịu công kích, không ít người đều muốn ép họ tan rã phái. Chuyện này dễ làm. Thế chuyện thứ hai thì sao?"
"Thứ hai." Sư Muội thở dài, làm như tiếc hận, "Giúp đệ giết một người."
"Ai?"
"Chính ta."
Mộc Yên Ly bỗng quay đầu lại trừng y, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt ôn nhu của Sư Muội: "Đệ kiếp này?"
"Đúng."
"Đệ điên rồi à? Đệ nói nghiêm túc? Nói thế nào đệ ấy cũng là..."
Nàng dừng lại, không nói thêm gì nữa, bởi vì nàng nhìn thấy dưới hàng mi mềm mại đen dày như lá hương bồ của Sư Muội, lộ ra một đôi mắt đen, ngập tràn sát khí.
"Nói thế nào thì hắn cũng là đệ?" Sư Muội cười, "Lời này không sai. Nhưng hắn cũng là phản đồ."
"..."
"Nếu không phải hắn thả Sở Vãn Ninh chạy mất, sẽ có kẻ tới cướp tù à?"
"..."
"Nếu không phải sau đó hắn nhiễu loạn thần thức Đạp Tiên Quân, Sở Vãn Ninh có thể đưa Mặc Nhiên nửa sống nửa chết kia đi ư?" Nói tới đây, trong mắt Sư Muội hiện lên một tia lạnh lẽo, "Cũng khổ cho hắn theo đệ học chút thuật pháp, một tên mù, ẩn nấp giấu tung tích chạy thoát thật nhanh, không để đệ băm xác hắn."
Mộc Yên Ly không nhịn được nói: "Tỷ biết đệ ấy làm việc này không có đạo nghĩa, nhưng dù sao đệ ấy cũng là người trong tộc chúng ta."
"Hắn là đệ, hai hồng trần này đã