Edit: LuBachPhong36
"A......"
Rất nhiều người lớn tuổi không chịu nổi loại thầy trò mờ ám này, lập tức lấy tay áo che miệng, nhíu mày thật sâu.
"Thế còn ra thể thống gì!"
Nữ tu bê tách trà trong tay, cúi đầu nói: "Lúc ấy ta cảm thấy quái lạ, sửng sốt một chút. Nhưng mà hai người họ đều là đại tông sư tiếng tăm lừng lẫy, nói sao ta cũng không dám có suy nghĩ gì trái với luân thường đạo lý. Có điều bây giờ nghĩ lại, quả thật hai người họ quá không bình thường rồi."
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn có, chuyện khi nãy chính chư vị mới đề cập, là những lời Sư Minh Tịnh nói trước khi bị bắt đi. Lúc ấy lời nói của hắn mập mờ, ta chỉ cảm thấy khó hiểu, chưa từng cân nhắc tỉ mỉ, bây giờ nghĩ lại thấy ý của hắn hẳn là trước đây Mặc Nhiên từng tâm duyệt hắn, sau đó lại thay đổi tâm ý, lại đi yêu Sở Vãn Ninh."
Mọi người lập tức yên lặng không hé răng.
Rất nhiều chi tiết trước kia không đáng chú ý, lúc này đều nhất nhất trở nên rõ ràng.
Đột nhiên có người nhẹ giọng nói: "Cái lần cướp tù ở Thiên Âm Các đó, các ngươi đều có ở đó phải không? Lúc Vãn Ninh an ủi hắn, hình như ta nhìn thấy Sở Vãn Ninh hôn lên trán hắn."
"A!" Miêu tả chi tiết càng khiến người chán ghét, nhưng lại càng khiến người thêm tò mò, "Ai hôn ai?"
Người nọ gãi đầu giải thích: "Sở Vãn Ninh hôn Mặc Nhiên."
"......"
"Các ngươi đều không nhìn thấy sao?"
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ cũng không có thấy rõ, người nọ liền phất tay nói: "Được rồi, vậy coi như ta chưa nói đi. Có lẽ là ta hoa mắt nhìn lầm rồi."
Nhưng có rất nhiều lúc, câu "coi như ta chưa nói" kỳ thực là một câu vô nghĩa, với câu "Thần có câu nói không biết có nên nói hay không", có hiệu quả vi diệu như nhau.
Bát nước đổ đi rồi có thể hốt lại được sao? Vì thế loại ghê tởm này càng thêm rõ ràng. Sư đồ hai người ở bên nhau, nếu là đồ đệ chủ động, ít nhiều còn tốt một chút, nhưng nếu là sư phụ chủ động, thì trong tầng cấm kỵ lại chồng thêm một tầng tanh hôi, bụng dạ khó lường, làm thầy không nghiêm.
Cái loại bàn tán lén lút và đoán mò này dĩ nhiên không chỉ giới hạn trong gian miếu rách nát này. Bởi vì là người mang hiềm nghi lớn nhất, Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh trở thành đề tài tám chuyện khắp đầu đường cuối ngõ.
Cái gọi là chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, tiếng dữ lại đồn xa, loại đề tài "thầy hiền trò hiếu" sẽ khiến người ta mơ màng ngủ gật, nhưng loại "sư đồ yêu đương vụng trộm" chắc chắn có thể khiến toàn bộ ánh mắt của cả bàn ăn đều tụ lại trên miệng của người đang thao thao bất tuyệt. Cho dù còn có người hoài nghi, có người bất mãn, nhưng cũng không ngăn được lời đồn phát tán.
Cho nên trong nhất thời, phỏng đoán kiểu gì cũng có —— nói Mặc Nhiên bò lên giường người ta, nói Tiết Mông cùng Sở Vãn Ninh cũng dan díu, nói Sư Muội cùng Sở Vãn Ninh chỉ sợ cũng không sạch sẽ. Cứ như vậy, Bắc Đẩu Tiên Tôn vốn dĩ sạch sẽ, trong một sớm một chiều liền biến thành lão nam nhân biến thái thích dâm loạn thiếu niên anh tuấn.
"Miệng người nung chảy vàng, tích hủy tiêu xương", trước giờ đều không phải là câu nói suông.
"Các ngươi xem hắn có ba đồ đệ, có ai không đỉnh không đẹp, nếu nói hắn không có tâm tư gì, các ngươi tin sao?"
"Lúc Mặc Nhiên vừa mới bái nhập môn phái, Sở Vãn Ninh không phải không chịu nhận hắn sao? Ta có quen bằng hữu trong Tử Sinh Đỉnh, hắn nói với ta, lúc sau Mặc Nhiên lại đi Hồng Liên Thủy Tạ qua một đêm, sau đó Sở Vãn Ninh liền nhận hắn —— tại sao? Cái này còn phải hỏi sao, ngủ qua rồi chứ gì nữa, công phu trên giường của Mặc Nhiên tốt thật nha."
Những tình tiết này khiến cho trong lòng mọi người càng thêm ngứa ngáy, lại càng đàm luận say sưa.
"Năm đó Mặc Nhiên chỉ vừa mới thành niên khoảng hai mươi tuổi thôi, vậy mà Sở Vãn Ninh cũng hạ thủ được."
"Bỗng nhiên hiểu ra vì sao năm đó nữ tu kia nhìn lén hắn tắm rửa lại bị đánh một trận gần chết, chắc là đã nhìn thấy những thứ không nên thấy rồi."
Vài phút yên lặng ái muội, sau đó một tên du côn lưu manh không có hảo ý mà cười cười, nói: "Ai, kỳ thực ta thực sự có chút tò mò, các ngươi nói xem, lúc hai người bọn họ ngủ với nhau, ai nằm trên ai năm dưới nha?"
"Chắc chắn là Mặc Nhiên nằm dưới rồi, cái loại tính tình như Sở Vãn Ninh các ngươi cũng biết rồi, hắn cao ngạo như vậy, chung quy cũng không đến mức đi tìm đồ đệ đến đè chính mình đâu."
"Nghĩ như vậy thì, Mặc Nhiên thật đúng là rất đáng thương...... Bị cưỡng bách lên giường với một lão nam nhân lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy, tính tình vừa nóng nảy lại vừa khó hầu hạ, vẻ ngoài cũng đâu phải là đẹp nhất đâu, nhất định là rất ghê tởm đi."
"Aiii......"
Nhưng những lời nói vô căn cứ trên vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất, theo thời gian trôi qua, có vài quân cờ Trân Lung bị người ta nhận ra thân phận, đều là đệ tử Tử Sinh Đỉnh.
Nếu nói chỉ có một hoặc hai chuyện thì là trùng hợp, nhưng mỗi lần bắt được manh mối như vậy đều chỉ thẳng về phía Tử Sinh Đỉnh, dẫu là môn phái trong sạch cũng khó tránh khỏi trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, dẫn đến một cuộc khủng hoảng cực kỳ lớn.
Mấy ngày nay, đã có người lục đục tìm tới Tử Sinh Đỉnh để nói lý lẽ, tất cả đều được ăn "bế môn canh*".
(*"Bế môn canh" 闭门羹 là từ xuất phát từ điển tích thời Đường. Trong Vân Tiên Tạp Kí của Phùng Chí có nói, ở Tuyên Thành có một người họ Sử tên Phụng, chia khách ra làm mấy hạng, coi thường những người bị cự tuyệt ngoài cửa, đưa họ một bát canh cho xong chuyện. "Bế môn canh" mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa "đóng cửa không tiếp")
"Tiết chưởng môn không có ở đây, có chuyện gì qua mấy ngày rồi nói sau."
"Tiết Chính Ung đi nơi nào?"
Thấy đối phương gọi thẳng họ tên Tôn chủ của mình, tiểu đệ tử giữ cửa nóng nảy nói: "Từ lúc dị biến tới nay, chưởng môn nhà ta ngày đêm bôn ba, bận rộn giải quyết mấy quân cờ kia, nơi nào cũng tự thân đi làm, chỗ nào cực khổ thì chưởng môn ở chỗ ấy, chính ngươi tự đi tìm đi!"
Những người kiếm chuyện gây sự đó liền cười lạnh: "Bận rộn giải quyết quân cờ? Ta nghĩ là bận rộn thao túng quân cờ, thông đồng cùng một bọn với tội phạm Mặc Nhiên Sở Vãn Ninh mới đúng."
"Ngươi nói bậy gì đó?!"
"Ta nói bậy?" Người nọ nói, "Mặc Nhiên tu luyện cấm thuật, Sở Vãn Ninh cướp tù bỏ trốn, thêm vào đó trước kia Tiết Chính Ung không ngừng vì Mặc Nhiên cầu tình, mấy ngày nay khắp nơi khắp chốn lại có đệ tử Tử Sinh Đỉnh bị làm thành Trân Lung cờ. Nói phía sau môn phái các ngươi không có mờ ám, ai tin đây?"
Đối mặt với những kẻ kiếm chuyện linh tinh vặt vãnh này, Tiếu Chính Ung sau khi nghe bẩm lại, luôn mệt mỏi thở dài, nói: "Thanh giả tự thanh, thế đạo bây giờ, có thể làm tốt chuyện của chính mình cũng đã cám ơn trời đất rồi, đừng để ý tới những gì bọn họ nói, tuỳ họ đi."
Hôm nay, lại có người lên núi tìm tới cửa, còn mang theo mấy thi thể, nói muốn Tử Sinh Đỉnh phải đền mạng.
Lúc Tiết Chính Ung trở về đã là đêm khuya, cả người hắn toàn là máu, cũng có mấy chỗ bị thương. Hắn vừa nghe Vương phu nhân kể lại việc đó, vừa rửa sạch bùn đất trên mặt mình, thở hổn hà hổn hển, cũng không hé răng.
Vương phu nhân nói: "Còn tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chàng xem có phải nên đi nhờ Thiên Âm Các giúp đỡ hay không......"
"Nhờ Thiên Âm Các giúp đỡ?" Tiết Chính Ung liếc mắt nhìn qua, trên má vẫn còn một vết cào dài do cương thi lưu lại, "Ta thấy cái nơi Thiên Âm Các ấy không ổn chút nào. Mộc Yên Ly kia giống hệt như