(Phiên ngoại Manh Manh xem mắt bên mình sẽ không làm, mọi người qua page Ổ kẹo bọc dao nhà Bánh Bao bên facebook để đọc nha UwU Với cả, mong mọi người không nói gì quá đáng về các nhân vật bên đó nhé, chủ blog không thích đâu TvT)
Edit: LuBachPhong36
Đây là sinh nhật lần thứ hai sau khi Sở Vãn Ninh quy ẩn.
Sinh nhật lần thứ nhất của y, cũng là năm ngoái, đã trôi qua rất hoang đường và cực kỳ đáng tiếc.
Bởi vì ngày đó năm ngoái, thân thể Mặc Nhiên vừa vặn đến phiên nhân cách Đạp Tiên Quân nắm giữ. Tuy rằng hắn dưới trạng thái của Mặc tông sư cũng không thể hoàn toàn nhớ được hết những gì bản thân đã làm dưới trạng thái của Đạp Tiên Quân, nhưng hắn vẫn có thể nhớ ra một vài chuyện lẻ tẻ.
Kẻ xuất thân bình thường dân gian như Đạp Tiên Quân là một nam nhân thẳng thắn, chỉ một mực nghĩ rằng "vàng bạc nói hộ tấm lòng ta", mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt kia hoàn toàn chẳng cần thiết, hắn đơn giản cho rằng, phương pháp tốt nhất để biểu đạt sự yêu thương chỉ có hai con đường:
Một là, ngủ với người ta nhiều lần.
Hai là, cho người ta tiêu tiền.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì xấu cả, ngủ với y nhiều lần đại diện cho việc trên đời này duy nhất chỉ có mình Sở Vãn Ninh mới có thể đốt lên ái dục trong người hắn. Cho y tiêu tiền thì đại diện cho việc đời này duy nhất chỉ có mình Sở Vãn Ninh mới có thể động vào hầu bao của hắn. Tuy rằng có hơi thô một chút, nhưng đế quân cũng chẳng nghĩ ra được cái nào tao nhã hơn một chút, nên miễn cưỡng cũng có thể cho qua.
Nhưng vấn đề phát sinh ở lúc mà Đạp Tiên Quân đưa vàng, trong ngày sinh nhật mà hắn giày vò người ta cả một đêm, đến hôm sau, hắn loảng xoảng khệ nệ khiêng chín cái sọt lớn đầy vàng thỏi đặt ở trước cửa nhà, khí thế hùng hồn mà vung tay đắc ý nói: "Sở Vãn Ninh! Đây đều là bản tọa thưởng cho ngươi! Tất cả những thứ này có khiến ngươi hài lòng không? Nếu như hài lòng thì liền — —"
Cái vế phía sau "hài lòng" kia như thế nào thì không biết, chỉ biết Đạp Tiên Quân cùng với đống vàng thỏi của hắn đều bị Thiên Vấn của Sở Vãn Ninh triệu đến quất cho sấp mặt trên đất.
Đạp Tiên Quân đáng thương nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao sau khi ngủ xong thưởng vàng cho người ta lại bị đánh đập đến thế này. Thật sự hắn không có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt chút tâm ý của mình, ngủ xong thưởng vàng có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ phải cho trước khi ngủ sao? Chẳng lẽ phải vừa ngủ vừa cho sao???
Chẳng lẽ phải đụng một cái thì tính tiền một lần, đụng ít năm mươi đụng nhiều tám mươi?
Tám mươi tám mươi tám mươi.......
Hắn lặng lẽ ngồi ngẩn người bên gốc cây, trong lòng suy nghĩ nếu như dưới nhân cách khác của mình thì sẽ làm như thế nào. Nghĩ nửa ngày, cảm thấy dưới tình huống đó, mình không nên trực tiếp đưa vàng cho y, mà dùng vàng đó mua nhiều y phục mềm mại thoải mái dễ chịu, mua nhiều thức ăn cầu kỳ ngon miệng, mua nhiều đồ chơi mới mẻ thú vị...... hoặc là bố thí người nghèo ngay ngày sinh nhật của Sở Vãn Ninh, chắc chắn sẽ khiến Sở Vãn Ninh vui vẻ và tán thưởng.
Loạn quá rồi!
Đạp Tiên Quân uất ức mà nghĩ, tức giận đến nỗi giậm giậm chân: Quá là gian xảo! Quá là hèn hạ! Quá là nịnh bợ! Sở Vãn Ninh còn thấy tên Mặc tông sư kia trung thực nữa chứ!
— — Ta phi!!!
Trên đời này chỉ có hắn mới biết chính mình là loại mặt hàng gì!
Tên Mặc tông sư kia nhìn thì tưởng quân tử như phong, nhưng thực ra trong lòng toàn là hành vi gian xảo, quả thực không biết xấu hổ!! Đưa vàng thì làm sao? Đưa vàng không tốt sao? Quá thực tế! Quá chất phác mà!
Những người này tại sao lại không thấy tấm lòng sáng chói như vàng của hắn chứ!
Hắn quay lưng về phía căn phòng nhỏ của hắn và Sở Vãn Ninh, ngồi chống cằm vểnh chân trên gốc cây, lặng lẽ mà tức giận hết nửa ngày, thật không dễ Sở Vãn Ninh mới định ra nói chuyện với hắn, có dấu hiệu hòa hảo, nhưng không ngờ đúng lúc này, Mã trang chủ của Đào Bao sơn trang lại khóc lóc kêu cha gọi mẹ mà xông lên núi, xuyên qua kết giới, ôm chân Sở Vãn Ninh rồi bắt đầu kể tội: "Sở tông sư ớii, thật là không còn đạo lý mà!! Mặc Tiên Quân không hiểu tại sao lại xuống núi vác sạch tiền vàng trong hai cái thương khố của Đào Bao sơn trang ta, nói cái gì mà một nụ cười Bao Tự* đáng giá ngàn kim......"
Khuôn mặt vừa mới hòa hoãn của Sở Vãn Ninh lập tức tái mét.
Đêm hôm đó, mãi cho đến khi Mặc Nhiên hoán đổi về nhân cách Mặc tông sư, Sở Vãn Ninh cũng không cho hắn bước vào phòng. Sau đó Mặc Nhiên phải viết ba ngàn lần "Từ nay về sau ta không xuống núi trộm gà lấy tiền làm xằng làm bậy nữa, mua chịu cũng không dám", chuyện này mới được cho qua.
Có bài học thê thảm đau đớn thế này từ năm ngoái, cho nên năm nay Mặc Nhiên cũng không dám lơ là xem nhẹ.
May mà, tính ra thời gian năm nay, đúng ngày sinh nhật sư tôn thì ý thức của hắn tương đối làm chủ được thân thể hắn, chắc là sẽ không xảy ra sự cố nào đâu.
Tuy trong ký ức của Đạp Tiên Quân mà hắn thuận theo số mệnh cùng chia sẻ kia, hắn nhìn thấy năm nay Đạp Tiên Quân vẫn như năm trước đã sớm chuẩn bị chút hạ lễ cho sư tôn, nhưng nhân cách Đạp Tiên Quân không có cách nào hiện ra trong ngày đó, đoán chừng cũng không thể tạo nổi sóng gió gì. Này đại khái cũng là vì năm ngoái hắn đã từng bị lạnh nhạt, sợ năm nay biểu hiện của Mặc tông sư sẽ chèn ép mình mất, cho nên muốn tranh thủ tình cảm mà thôi.
Tranh thì tranh đi.
Mặc tông sư bình chân như vại mà nghĩ, đối thủ khó thắng nhất của mỗi người chính là bản thân mình, hắn không sợ hãi.
Vả lại nói thật, quả thực hắn cũng muốn xem xem, đến tột cùng là lễ vật mà nhân cách kia của mình chuẩn bị có thể chiếm được sự hài lòng và vui vẻ của sư tôn hay không.
—————–
"Lễ vật sinh nhật?"
Trong tẩm thất của chưởng môn Tử Sinh Đỉnh, Tiết Mông ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn Mặc Nhiên vừa mới ghé thăm. Hắn ngồi bên chiếc bàn vuông bằng gỗ sưa khắc hoa mai, tay vân vê chung trà trước mặt, cười nói: "Đúng vậy, ngươi thấy nên tặng món gì, đặc biệt có thể khiến người cảm thấy hài lòng?"
"Ngươi muốn tặng ai?"
"Một người thân thiết."
Bởi vì Sở Vãn Ninh là người thanh lãnh, từ trước đến nay đều không làm sinh nhật ở Tử Sinh Đỉnh, y cũng không nói với đệ tử sinh nhật của mình là ngày mấy tháng mấy. Sau này khi Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên quy ẩn rồi, Mặc Nhiên đã biết bao lần quấn lấy y không buông, cuối cùng y mới toại nguyện cho tâm ý của Mặc Nhiên mà hé miệng, có điều cũng buộc Mặc Nhiên tuyệt đối không được nói với người nào khác, nhất là những vãn bối như Tiết Mông.
Cho nên dĩ nhiên Tiết Mông không biết là sinh nhật y.
Nhưng suy nghĩ một hồi, hiện tại quả là tìm không ra đối tượng thứ hai có thể khiến Mặc Nhiên phí công tốn sức suy nghĩ lễ vật như vậy. Tiết Mông nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nghĩ đến sinh nhật của mình cũng sắp đến,.......í, chẳng lẽ — —
Tiết Mông khẽ giật mình, lập tức một dòng ấm áp xông thẳng lên đầu. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Mặc Nhiên liền trở nên ôn hoà.
Mặc Nhiên: "??? "
Tiết Mông ho nhẹ hai tiếng, mặc dù vui sướng trong lòng, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong thái cao lãnh chín chắn của một chưởng môn, hờ hững nói: "Chuyện sinh nhật đó, có lòng là được rồi, lễ vật không phải là quan trọng nhất."
Mặc Nhiên nói: "Vẫn muốn tặng một chút, quan hệ của người đó và ta không phải bình thường. Chẳng những muốn tặng, còn phải tặng thứ tốt nhất."
"Sao lại có lòng đến vậy. Ta cũng không thiếu thứ gì — —"
Mặc Nhiên liền giật mình: "Cái gì?"
"Khụ! Ý ta nói, người ta cũng không nhất định là thiếu cái gì."
"Người ta thiếu hay không là một chuyện, ta tặng hay không lại là chuyện khác."
Trong lòng Tiết Mông càng là chim bay hoa nở*, Mặc Nhiên chắc là hiểu được ý hắn ám chỉ, nhưng lại quan tâm theo kiểu có huynh có đệ như thế, thực sự là khiến người ta cảm động quá mà. Hắn dùng định lực thật lớn để cố gắng banh căng mặt, ra vẻ trấn định, trầm ngâm nói: "...... Nếu đã như thế, vậy...... để ta suy nghĩ một chút."
(*nguyên văn là "oanh phi thảo trưởng", là một cụm từ để chỉ cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp ở Giang Nam)
"Được."
"Bộ giáp nhẹ thêu sợi vàng chỉ bạc làm từ lông chim phỉ thúy của Giang Đông Đường mới ra mắt thì thế nào?"
"......"
Bộ y phục kia kim quang lấp lánh tràn ngập lưu quang, quý khí bức người tựa như Khổng Tước xoè đuôi, nếu mặc lên người Sở Vãn Ninh thì hiệu ứng thật không dám tưởng tượng. Mặc Nhiên trầm mặc một lát, cân nhắc một phen, uyển chuyển nói với Tiết Mông: "Ngược lại là thích hợp với ngươi hơn." Cũng không thích hợp với y.
Tiết Mông vui vẻ nói: "Quyết định vậy đi, lấy cái đó đi."
"......... Nghĩ thêm chút nữa đi." Mặc Nhiên không nỡ đả kích phẩm vị của hắn, hàm súc nói: "Y phục của Giang Đông Đường tuy tốt, nhưng không phải vật quý giá, giúp ta nghĩ thêm một thứ quý giá hơn đi."
Tiết Mông ngạc nhiên trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Sao..... sao lại có lòng đến vậy?"
"?"
"Khụ..... ý ta là, cỡ cỡ vậy là được rồi, không cần phải tiêu tốn quá nhiều đâu."
"Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, không cần phải tiết kiệm."
Tiết Mông quả thực là xúc động dâng trào, hắn cúi đầu xuống nhịn một chút, sau đó dùng sức vỗ vỗ bả vai Mặc Nhiên: "Không cần nói gì nữa, ca, ta sẽ ghi nhớ những lời hôm nay ca nói."
Mặc Nhiên: ".........???"
Lúc Mặc Nhiên phất áo choàng từ Tử Sinh Đỉnh đi ra, vẫn không có được thêm linh cảm gì từ phía Tiết Mông. Trái lại, hắn còn cảm thấy Tiết Mông hôm nay rất kỳ lạ, thậm chí có chút khác thường, động chút là toát ra đủ loại tâm trạng vui vẻ cảm khái và kích động, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn để lộ ra ngoài.
Có phải làm chưởng môn đã quá mệt mỏi rồi không....
Có cần phải viết một phong thư nhắc nhở Tham Lang trưởng lão một chút không nhỉ, kịp thời bắt mạch cho Tiết Mông, tránh để bệnh trì hoãn không chữa, Tiết Mông đúng là khổ quá mà, ai da!
Vài ngày tiếp theo, Mặc Nhiên lại ngầm thăm viếng khắp chốn Tu Chân giới, đủ mọi tiệm trà và cửa hiệu có tiếng, duyệt hết kỳ trân dị bảo. Không phải là những bảo vật kia không tốt, chỉ là hắn cảm thấy chúng quá tầm thường, hoặc là quá màu mè, quá phổ thông, không thể hiện được trái tim yêu thương to lớn của hắn. Hắn muốn đem tất cả những tình cảm của mình đều hóa thành hữu hình, dâng lên trước mặt Sở Vãn Ninh, nhưng hắn không biết phải dùng thứ gì mới truyền tải được thâm tình của mình. Trong lòng hắn là một mảnh biển cả, nhưng hồng trần chỉ có một thìa muối mà thôi.
Trên đời này tại sao không có vật nào, có thể chứa cả nhân gian mà hắn muốn dâng tặng cho Sở Vãn Ninh?
Hắn gấp đến độ có chút thất thần.
Thậm chí nghĩ cách từ chợ đen mua về một quyển < Danh mục quà biếu của danh sĩ tu chân>, người bán nói với hắn đây là danh mục các lễ vật đã được ghi chép tỉ mỉ chính xác các loại quà tặng giữa các nhân vật có mặt mũi trong Tu chân giới hơn ba mươi năm qua. Mặc kệ con buôn đó có chém gió hay không, Mặc Nhiên vẫn tin, hắn ôm lấy quyển sách đó nghiên cứu thật lâu.
"Nam Cung