Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Phiên ngoại Tranh Sủng 2


trước sau

Edit: LuBachPhong36

Mặc Nhiên lặng lẽ xuống giường, cọt kẹt một tiếng đẩy cửa ra, vừa khéo trông thấy cửa gỗ rào sân hơi mở, cửa khẽ động, một con mập mập trắng trắng mềm mềm có cái đuôi vểnh lên, trên chóp đuôi còn đang đốt ngọn đèn nhỏ màu lam tối sáng lập lòe chạy xẹt qua.

Trong nháy mắt hắn cho là mình hoa mắt nhìn nhầm, dù sao ở Nam Bình Sơn lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua con gì như thế.

Yêu vật gì đây?

Hắn muốn đuổi theo đi xem, nhưng chân còn chưa bước ra, liền chú ý tới cái lá sen xanh nhạt đang đặt cạnh cửa phòng ngủ, chính giữa lá sen còn đang đỡ một cái hộp gỗ nhỏ lớn bằng lòng bàn tay.

"Đây là...."

Tim hắn đập loạn mà cầm lá sen lên, chẳng biết tại sao, phiến lá sen kia tỏa ra mùi hoa quế nhàn nhạt, bên trên còn viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng loại bút pháp cực kỳ tròn trịa non nớt:

"Lễ vật sinh nhật tặng cho Thần Mộc tiên quân.

Cố lên lão đại, tôi chỉ có thể giúp người đến đây thôi.

Ký tên: Một con bánh mật tinh chứa trong lòng hi vọng của toàn thôn!"

Mặc Nhiên lập tức mở to hai mắt, xém chút nữa ngã nhào xuống đất: "Cái gì?? Trên đời này thực sự có loại yêu quái tên là bánh mật tinh sao???"

Đây.... Đây chẳng phải là thứ mà hắn bịa ra nhiều năm trước để gạt Tiết Mông sao?! Thế mà lại có thật?!!

Hắn không khỏi sờ sờ bờ môi mình — — có phải Ma Tôn đã quên nói với hắn, đặc thù mỹ nhân tịch như bọn hắn còn có một loại thiên phú ẩn giấu, tỉ như miệng từng khai quang hay gì gì đó? Chứ không sao lại thực sự có một loại yêu quái trắng trắng béo béo có đuôi, trên cái đuôi còn đốt một ngọn đèn nhỏ màu lam chứ!

Mặc Nhiên đứng hình tại chỗ phát ngốc một hồi, mặc dù bánh mật tinh chạy rất nhanh, Mặc Nhiên không nhìn thấy toàn bộ hình dáng của nó, nhưng hắn có trực giác, toàn thân của nó hẳn cũng y như năm đó hắn bịa ra, cũng béo tròn ú nụ, mềm mềm mại mại, trên đầu còn đội một phiến lá sen thật lớn......

Qua một hồi, hắn mới cầm hộp trở lại trong phòng.

(Quăng cái ảnh cho cả nhà dễ hình dung. Credit: 葵呆呆.)



Trong phòng rất yên tĩnh, Sở Vãn Ninh và chó con kia vẫn ngủ, không bị khách ghé thăm bất ngờ trong đêm này đánh thức. Mặc Nhiên bước đến kéo chiếc chăn đang cuộn tròn trên người Sở Vãn Ninh, đắp ngay ngắn lại, lại bước qua cái ổ của chó con, vỗ vỗ đầu nó hai cái như trấn an, sau đó mới qua ngồi trước bàn, bắt đầu nghiêm túc tường tận xem xét chiếc hộp gỗ nhỏ.

Không có sát khí, cũng không có tà khí.

Ngược lại yêu khí rất nặng, có điều là loại yêu khí có phần thân thiện.

Hắn thử mở ra nó, đáng tiếc tìm không ra bất cứ miệng ổ khóa nào, bánh mật kia cũng không để lại gợi ý gì nói cho hắn biết hắn nên làm thế nào.

Mặc Nhiên không khỏi nhíu mày suy nghĩ: rốt cuộc là cái hộp này dùng để làm gì? Chẳng lẽ chỉ là vật trang trí?

Vấn đề là nó rách rách rưới rưới, để trang trí cũng không đẹp nha.

Tựa như đáp lại nghi vấn trong lòng hắn, hắn vừa hiện lên ý nghĩ này, đỉnh hộp gỗ liền xuất hiện hai hàng chữ Triện nhỏ vàng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng:

"Tông sư, hân hạnh, ta là một pháp bảo Yêu giới, tên là Hộp Muốn gì được nấy*"

(*Nguyên Hán văn là hộp Tâm tưởng sự thành)

Mặc Nhiên hết hồn, xém chút ngã ngửa khỏi ghế.

Đây là đồ quỷ gì vậy!! Sao lại có năng lực nhìn thấu tâm tư người ta?!!

"Ta không phải đồ quỷ, ta là đồ tốt!" Chiếc hộp tiếp tục hiện lên dòng chữ mới, những chữ viết lấp lánh ánh kim từ từ bao trùm dòng chữ cũ trước đó, "Vả lại, ta cũng chỉ có năng lực nhìn thấy nội tâm của chủ nhân, những người khác ta nhìn không thấy."

Quá.... Quá kinh dị đi!!!

Mặc Nhiên phồng má thở hổn hển mấy hơi, cố gắng trấn định bản thân, quay đầu sang nhìn Sở Vãn Ninh đang vùi mặt ngủ trong chăn, cũng quay đầu sang nhìn chó con đang vùi đầu ngủ dưới móng, cân nhắc mấy phen, mới nhỏ giọng cẩn thận hỏi thăm: "Nói như vậy, ta...... ta là chủ nhân của ngươi?"

"Đúng vậy chủ nhân, ta được tặng cho ngài."

Mặc Nhiên ngập ngừng trong chốc lát, vẫn còn chút mù mờ: "Ngươi không phải là lễ vật tiểu yêu quái tặng cho sư tôn sao?"

"Cái này còn cần ngài đến cải tạo." Chữ viết cũ của hộp nhỏ liên tiếp biến mất rồi lại hiện lên chữ viết mới, "Chúng ta cảm nhận được nguyện vọng mãnh liệt của ngài khi muốn tạo một sinh nhật kinh hỉ cho Thần Mộc tiên quân, cũng nhìn thấy được ngài vướng rất nhiều hạn chế không cách nào thể hiện hết mình được. Nhưng bây giờ ngài đừng lo, chỉ cần có ta ở đây, giúp ngài giải mộng, muốn gì được nấy."

Mặc Nhiên cố gắng tiêu hóa ngụ ý của nó, từ từ lĩnh ngộ ra — —

Là...... là tấm lòng thành của hắn đã cảm động thần linh, phái bọn chúng đến đây để giúp hắn thực hiện tâm nguyện phải không?!!

"Đúng đó, chính là như vậy." Hộp gỗ nhỏ không bỏ qua cơ hội lại hiện ra hai hàng chữ sáng lóe mắt, "Yên tâm đi tông sư, có ta rồi, sinh nhật năm nay nhất định ngài sẽ ngon lành hơn so với năm ngoái, cố lên!"

Mặc Nhiên nhớ tới chín sọt vàng năm ngoái, có chút dở khóc dở cười. "...... Có chút triển vọng đó, đừng làm như năm ngoái là được."

Sau khi gạt bỏ lo ngại, Mặc nhiên liền bắt đầu sử dụng "Hộp Muốn gì được nấy" này. Dựa theo yêu cầu của cái hộp, vì phòng ngừa trước ngày sinh nhật nó bị Sở Vãn Ninh hoặc người nào khác vô tình mở ra, Mặc Nhiên cần thiết lập một mật khẩu riêng cho nó, niệm đúng mật khẩu thì nó mới có phản ứng, những lúc bình thường thì nó sẽ như cái hộp bình thường, sẽ không khiến người chú ý.

"Vậy đặt là "sư tôn" đi."

"Không được, quá đơn giản, sẽ bị gọi nhầm."

Hộp gỗ nhỏ dừng một chút: "Bên ta đề nghị ngài phải đặt từ năm đến mười chữ nha."

"Kiểu này....." Mặc Nhiên nghĩ một hồi, nói: "Vậy thì đặt là "đưa vàng kim quả thực quá ngu xuẩn" đi."

"Được đó." Hộp gỗ nhỏ nói, "Đã lưu "đưa vàng kim quả thực quá ngu xuẩn" làm mật khẩu mở Hộp Muốn gì được nấy. Mặc tông sư có muốn dùng thử liền không?"

Mặc Nhiên dĩ nhiên là gật đầu lia lịa còn không kịp. Trong nháy mắt khi hắn vừa đồng ý, trước mắt bỗng hiện lên một tia bạch quang loá mắt, chiếu thẳng vào con ngươi hắn. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã đi vào một thế giới rộng lớn hoàn toàn mới.

Chỗ này giống như một nơi thế ngoại tiên cảnh.

Ở trong núi có suối chảy hang sâu. Chỗ hắn đang đứng là một khoảnh đất trống rộng lớn, vài thân cây gỗ đang chất đống. Trừ những thứ này ra, thì là ráng chiều nhập nhoà, khói hồng nhẹ bay, hải đường sum suê lay động lúc ẩn lúc hiện, hoa rơi sắc hồng theo dòng nước chảy, núi cao dốc đứng đẹp đẽ kỳ diễm.

Một con bánh mật tinh béo ú ngồi trên gốc cây, cái đuôi lập loè đốm lửa màu lam đang quét qua quét lại, đang tự lấy mấy ngón tay mềm mềm dính dính của mình mà tay trái chơi với tay phải. Ai ngờ nó chơi nhiệt tình quá, không cẩn thận làm hai tay của mình dính lại với nhau không gỡ ra được. Nó rất chi là hoảng sợ, hai bàn tay mập ú dùng sức kéo tách ra hai bên, nhưng chỉ kéo ra một mớ sợi chỉ bánh mật dẻo dẻo, vẫn không đứt hẳn ra được.

Mặc Nhiên bước qua, niệm một loại chú tách rời, "pa" một tiếng mấy ngón tay bánh mật tinh lại được tự do. Nó mừng rỡ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngước lên đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh từ dưới cái nón lá sen: "Ôi.... được cứu rồi! Cám... cám ơn nha!"

"Không cần cám ơn. Đây chính là bên trong chiếc Hộp Muốn gì được nấy sao? Ngươi là... canh giữ hộp... ừm à......" Lúc đầu hắn định nói "yêu quái canh giữ hộp", nhưng lại cảm thấy không được lịch sự lắm, cho nên cười nói: "Quản gia?"

"Ta hông phã* quản gia." Giọng nói của bánh mật tinh non nớt mềm mại, cực kỳ bất đồng với từ ngữ bá đạo mà nó dùng, "Ta nhà chủ đất, ngươi... cái đồ nhu nhốc* nhà ngươi!"

(*hời ơi, bé bánh mật này nói ngọng =)))). Ý của ẻm là: "Ta là chủ đất. Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi.")

Mặc Nhiên ngạc nhiên: "Sao ngươi lại mắng người vậy?"

"Ta.... ta nhà bánh mật bảnh..... bảnh.... bảnh.... nhứt thôn. Ta muốn mắng thì mắng, ai cần... cần.... cần.... cần.... cần ngươi lo!"

(Vừa nói ngọng vừa cà lăm lun T____T)

Bánh mật bảnh nhất thôn này, chẳng những mắng người, mà còn thêm cái tật nói ngọng nữa.

Con này với con bánh mật tinh đáng yêu hay mắc cỡ trước kia len lén đến đưa chiếc hộp gỗ chẳng giống nhau xíu nào, xem ra đúng là con bánh mật bá đạo nhất thôn, khó tránh nó bị đồng loại phong ấn bên trong chiếc hộp này, mấy con bánh mật khác đều không thèm chơi chung với nó. Bánh bá đạo cô độc kiên cường ngửa người nghiêng eo, trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ đòn phản kích của hắn. Tư thế vốn là doạ người như vậy, nhưng Mặc Nhiên nhìn thấy tay nhỏ chân nhỏ của nó, nhìn thấy dáng vẻ trắng tròn béo ú lại mềm mại của nó, bỗng nhịn không được mà "phụt" một phát cười thành tiếng.

"Ha ha ha ha ha!! Mặc Nhiên vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, "Ngươi dễ thương quá... ha ha ha ha ha ha!!"

Bánh bá đạo chỉnh chỉnh lại cái lá sen bị hắn vò lệch trên đầu, càng tức giận la: "Không cho cười! Nghiêm túc chút! Ngươi.... chon cheo chúi* này!! "

(*nguyên văn ẻm nói "滋凑租" cụm từ này vô nghĩa, có phiên âm là [zī còu zū], nhưng ẻm ngọng, không phát âm cong lưỡi được, cho nên nuốt hết các âm "h" đi. Do vậy mạnh dạn đoán ẻm đang mắng Mặc Nhiên là 只臭猪 [zhī chòu zhū – con heo thúi] hoặc là 只丑猪 [zhī chǒu zhū – con heo xấu xí]

"Ngươi nói cái gì? Xin lỗi chớ...... ha ha ha ha — —"

"Không...... không cho cười... cười nữa! Ta cảnh cáo ngươi! Vận mệnh của ngươi giờ phút này đang nằm trong tay ta!"

Mặc Nhiên: "......"

Hắn thật không biết vận mệnh mình vậy mà lại nằm trong tay một con bánh mật. Hắn thực sự đã phải dốc hết tự chủ mới kiềm chế bản thân không cười ra tiếng nữa.

"Được được được....... khụ...... phụt!!!"

"Không cho cười!"

Qua một hồi thương lượng vất vả, Bánh bá đạo và Mặc Nhiên cuối cùng đạt được một thoả thuận chung. Mặc Nhiên không cười nó, còn nó thì phải giải thích tình huống hiện tại rõ ràng cho Mặc Nhiên.

Bánh bá đạo bắt đầu cường điệu lời nói, thôn bánh mật bọn chúng có rất nhiều bánh mật tinh, có nhiều tính cách khác nhau, nhưng nó tuyệt đối không phải là vì tính tình quá hung hăng mà bị nhốt trong hộp này, mà bởi vì — —

"Ta... ta nhà bánh mật tinh nói tiếng nhân tộc giỏi nhất trong thôn, đọc rõ từng chữ, hết... hết xức tiêu chửng! Cho nên, ta được mọi người trong thôn tuyển chọng để làm xứ.... xứ giả đối thọi với nhân tộc!

"......... Là sứ giả hả?"

(*nguyên văn: bánh mật nói là 死者 [sǐ zhě – người chết], nên Mặc Nhiên phải hỏi lại là 使者 [shǐ zhě – sứ giả] phải không.)

"Đúng! Ngươi nhói* không sai! Chính là xứ giả."

(*Ngươi nói không sai)

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng tự hào của nó, nghẹn trong giây lát, nhịn không nỗi nữa lại cười ha ha ha ha ha.

"AAA!!!!!" Bánh bá đạo tức giận mà giậm mạnh hai cái chân nhỏ của

nó, "Tại sao ngươi lại cười!!! Không cho cười ta!!! Ta học tiếng nhói của nhân tộc đã được một.... một trăm năm! Không cho cười!Cười.... cười nữa ta liền diếc chết ngươi!"

Vì không để bánh bá đạo giết chết mình, Mặc Nhiên phải dùng đến nghị lực mà năm xưa hắn dùng để chống cự thẩm vấn của Thiên Vấn, một lần nữa gồng mình nuốt ngược tiếng cười vào bụng.

"Được được được, ta không cười nữa, vậy làm phiền sứ giả nói cho ta biết, cái hộp Muốn gì được nấy này xài thế nào đây?"

Bánh bá đạo chẹp chẹp miệng hai tiếng, hai bàn tay ôm lấy cánh tay, đôi mắt đậu xanh liếc xéo Mặc Nhiên một hồi, xác nhận hắn không còn cười nữa, lúc này mới lên tiếng nói: "Đơn giản mà nhói thì nhà không gian bên trong chiếc hộp này không giống với bên ngoài, hông phã ngươi muốn xây cái phòng lớn hơn, chồng vài loại hoa hoa cỏ cỏ xinh đẹp gì đó cho Thần Mộc tiên quân sao?"

Mặc Nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng sư tôn ta cảm thấy như vậy phô trương quá, mà còn nhao nhao ồn ào nữa, cho nên cũng không hài lòng."

"Không sao." Bánh bá đạo vung cái tay trắng nhỏ của nó lên, "Trong chiếc hộp này, ngươi... ngươi sẽ không chiếm đất đai phía bên ngoài, cũng sẽ không thao.... thao* đến sư tôn ngươi...."

Mặc Nhiên lập tức cắt ngang nó, nghiêm túc nói: "Mấy từ khác ngươi phát âm không chuẩn cũng không sao, chữ "nhao*" này ngươi nhất định phải đọc đúng."

(*đáng lý bánh mật phải nói là "不会吵到你师尊", chữ 吵 [chǎo] nghĩa là làm ồn ào, mà nó lại phát âm thành 操 [cāo] – thao, nghĩa là chi*ch =))))

Đôi mắt hạt đậu của bánh bá đạo đảo quanh, ra sức thì thầm: "Thao — —"

" Nhao."

" Thao......"

" Ngươi uốn đầu lưỡi lại — — nhao."

Bánh bá đạo nhịn đến khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng mét, ngửa đầu, cố gắng phát ra một âm thanh biến đổi bất ngờ: "Thảo — —"

Mặc Nhiên đỡ trán: "Thôi bỏ đi. Ngài nói tiếp đi."

Bánh bá đạo: "Ta nhói đến đâu dồi?"

"Nói đến đoạn bên trong chiếc hộp này thì ta sẽ không chiếm đất đai ở bên ngoài, cũng sẽ không nhao nhao đến sư tôn." Mặc Nhiên nói, "Có điều nếu như ta muốn ở chỗ này âm thầm chuẩn bị tiệc sinh nhật, tu sửa phòng ốc ruộng vườn, thì ta cũng phải cần đến mấy loại hạt giống, hoa cỏ, nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ... quý giá." Hắn cười khổ nói: "Nếu để sư tôn biết, chỉ sợ còn nói ta lãng phí."

"Đừng lo." Bánh bá đạo nói, "Những thứ đó không giống bên ngoài, ngươi xây nhà cũng được, xây hồ cũng được, chồng hoa chồng cỏ, chửng bị nguyên liệu nấu ăn.... thì không cần dùng tiền để mua chút nào, đều.... đều chỉ cần đổi với ta là được!"

Mặc Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt: "Đổi?"

"Đúng dồi." Bánh bá đạo chỉ chỉ bụng của mình, Mặc Nhiên lúc này mới phát hiện trên lớp da trắng của chiếc bụng múp míp có một miệng túi tự nhiên, chỉ là cái túi ấy và cái bụng đều quá trắng, cho nên không để ý thấy.

"Mấy kiểu phòng ốc hoa cỏ của nhân tộc các ngươi đều hông... hông đẹp! Thần Mộc tiên quân tiên khí phơi phới, càng nhà hợp với đồ của yêu tộc chúng ta! Ngươi mang đồ vật phía ngoài vào giao cho ta, tỉ như vải vóc, hoa nho nhỏ, tượng nho nhỏ...... ta liền sẽ đổi... đổi cho ngươi đồ vật tương ứng."

"Nhưng làm sao ta biết sẽ đổi được cái gì?"

"Vậy, vậy phải xem vận may của ngươi." Bánh bá đạo nói, "Có điều ta rứt... rứt hào phóng, thông thường đều sẽ không bạc đãi ngươi. Không tin ngươi có thể nhập tức nhàm tử xem."

Làm thử thì làm thử.

Có điều khi Mặc Nhiên tiến vào chiếc hộp này thì chẳng có chuẩn bị trước thứ gì, còn đang mặc nội sam*, cũng không đem vật gì bên người. Nghĩ nghĩ một chút liền dứt khoác cởi nội sam đưa cho nó.

(*áo mặc phía trong)

"Trên người ta chỉ còn cái áo này, ngươi có thể đổi cho ta thứ gì?"

Bánh bá đạo cầm lấy nội sam của Mặc Nhiên, mấy ngon tay nhỏ nhỏ lật qua lật lại đánh giá một phen: "Đây nhà một bộ áo mang theo một câu chiện, chắc nó đã kinh qua rứt nhiều chiện."

Nói xong lại không chút hảo ý nào mà ngắm nghía nửa thân trên trần trụi của Mặc Nhiên, ngó tới ngó lui mấy lần. Khỏi phải nói, dáng người tự nhiên của Mặc Nhiên đẹp cực kỳ, bờ lưng thẳng tắp, vòng eo săn gầy, lồng ngực rắn chắc, mặc dù có vài vết sẹo ngang dọc từ vết thương cũ vĩnh viễn không thể biến mất, nhưng đường cong bắp thịt ẩn chứa sự dẻo dai cực kỳ hoang dã, lồng ngực phập phồng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở, giống như đang đè nén dung nham mạnh mẽ trong cơ thể đang chờ được bùng phát.

Bánh bá đạo nói: "Thưng thể ngươi hông tệ."

Nói xong lại giơ nội sam lên nhìn: "Y phục từ Mặc tông sư với thưng thể hông tệ, ta cảm thấy có thể đổi......" Nó lẩm bà lẩm bẩm, giọng nói dần dần nhỏ xuống, nó sột soạt nhét y phục vào trong cái túi trước bụng, sau đó móc ra một thứ từ trong cái túi trắng ấy, "A! Có dồi! Chính nhà cái nhày!"

Mặc Nhiên bước tới nhìn, nhìn thấy trong bàn tay mềm mềm nhỏ nhỏ của nó có vài hạt tròn tròn ánh lên hào quang vàng kim nhàn nhạt.

"Đây là cái gì?"

"Hoa chúc thọ của yêu tộc." Bánh bá đạo nói, "Ta cảm thấy lấy y phục của ngươi có thể đổi được mấy hạt giống hoa yêu này. Đưa cho ngươi nà, ngươi cầm đi nhàm tử* xem!"

(*đáng lý bánh mật phải nói là 试试 [shìshì – nghĩa là thử xem], nó lại phát âm thành 死死 [sǐsǐ – nghĩa là tử/chết].

"......"

Mặc dù Bánh bá đạo động một chút là kêu mình đi chết, nhưng Mặc Nhiên cũng không có ý định cười nó nữa. Hắn hết sức tò mò, cầm lấy mớ hạt giống liền đi về phía bãi đất trống phía trước, Bánh bá đạo cũng nhóp nha nhóp nhép mà đi theo sau hắn.

"Làm sao trồng?"

"Chồng đại thôi, tuỳ tiện ném một mớ xuống đất đi!"

Mặc Nhiên làm theo lời nó, yêu hoa ở trong yêu cảnh quả nhiên không bình thường, hắn vừa ném một phát, còn chưa kịp chớp mắt, trên mảnh đất trống liền mọc lên một biển hoa màu vàng nhạt hoà lẫn màu bạc rộng lớn. Những đoá hoa màu vàng kim kia cực kỳ giống mẫu đơn, đoá màu bạc thì giống đinh hương, hai màu sắc lộng lẫy thịnh vượng và thanh nhã ôn nhu giao thoa thành sóng, chúng toả ra ngàn điểm sáng tinh tinh lấp lánh ánh lên trong bóng đêm.

Mà càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, chính giữa mỗi một đóa mẫu đơn đều có một con nữ hoa yêu ôm đàn tì bà vàng kim ngồi trong đó, chính giữa mỗi một đóa đinh hương đều có một con nam hoa yêu đang thổi sáo ánh bạc bên trong. Những con tiểu yêu tinh to không bằng đầu ngón tay này trên thân đều mọc lên đôi cánh sáng óng ánh, đang đàn tấu giữa những phiến cánh mỏng manh, khiến cho biển hoa tràn ngập giai điệu thơ ca du dương êm ái này nhuốm đầy sắc màu lấp lánh mỹ diệu như mộng.

"Một..... một bộ y phục liền có thể đổi những này?"Mặc Nhiên kinh ngạc.

"Đúng dậy. Đã... đã nhói là ta rứt hào phóng mà." Bánh bá đạo đắc ý mà chỉnh chỉnh phiến lá sen như cái nón lớn trên đầu mình, "Ta nhà thằng nhóc đỉnh.. đỉnh... đỉnh nhứt thôn!"

Mặc Nhiên chỉ cảm thấy mặt trời hi vọng chói qua tim, hắn lập tức kích động nói: "Vậy ngươi chờ ta! Mấy ngày sau ta sẽ thường xuyên đến, ta ra ngoài suy nghĩ thật kỹ xem có gì có thể đổi với ngươi."

Nói xong lập tức định gấp rút chẳng kịp đợi mà quay người đi.

Nhưng lúc này mới phát hiện mình cũng không biết lối ra ở đâu.

Bánh bá đạo liếc xéo hắn, mấy ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ con đường mòn lúc hắn đi đến: "Chạy dề hướng đó, chạy một nhèo, đừng dừng nhại, ngươi sẽ... sẽ sẽ đi nha khỏi đây, nhưng nhà...."

Mặc Nhiên đâu có nghe hết.

Hắn thực ra đang cực kỳ vui mừng, vội vàng muốn ra khỏi đây quay về nhà xem có gì có thể mang đến đổi với Bánh bá đạo không. Mà con Bánh bá đạo kia lại là cái dạng càng gấp thì càng cà lăm, nó "nhưng nhà... nhưng nhà...." nửa ngày, vậy mà vẫn mắc cái chữ trong cổ họng mãi chẳng khạc ra nổi. Nghẹn hơn nửa ngày, nó mới nén giọng ra sức mà nói hết nửa đoạn sau:

"Nhưng nhà! Không phải mỗi lần hoán đổi đều nhời như dậy...... ngươi... ngươi phải chọn đồ tốt một chút đưa vào! Thôn bánh mật ta thích nhất là đồ dùng của Thần Mộc tiên quân, hồi nãy ta đổi cho ngươi là lỗ vốn dồi. Lần sau sẽ hông... hông có nhời dậy đâu, ta hông... hông có nhu*!"

(*Ta không có ngu!)

Sau khi cố gắng hết sức, nói một lèo nhiều lời như vậy, thở hồng hộc, vừa ngẩng đầu. Mặc Nhiên đã sớm chạy mất tiêu.

"......" Bánh bá đạo đứng giữa biển hoa, phát ngốc một lát, gãi đầu một cái, "Chạy kiểu... kiểu gì nhanh dậy! Cũng hông biếc lần sau hắn sẽ mang... mang chái gì đến! Tên... tên nhu nhốc!"

Khi Mặc Nhiên mở mắt ra, phát hiện mình bị ném về phía trước bàn. Nhưng hắn nhất thời không ngồi vững, lại thêm tâm ý xao động, nên bị ném bịch một tiếng xuống đất.

" A — —!"

Động tĩnh này lập tức đánh thức chú chó đang nằm ngủ bên cạnh lò than. Nó bỗng dưng đứng người lên, không phân hoàn cảnh liền bắt đầu ngửa đầu sủa loạn: " Gâu gâu gâu!!"

" Xuỵt! Chó con đừng làm ồn!"Mặc Nhiên vội vàng bò qua ấn đầu con chó xuống, sờ sờ đầu nó, "Đừng làm ồn, ồn nữa sẽ đánh thức Sở Vãn Ninh."

"Ẳng...... gâu gâu gâu!! "

"......" Mặc Nhiên đang định bịt miệng con chó, liền nghe được sau lưng truyền đến một tiếng sột soạt nhẹ nhàng, sau đó một âm thanh pha chút mệt mỏi và không kiên nhẫn uể oải vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.

Sở Vãn Ninh nằm giữa chăn đệm, mắt phượng khép hờ, nhíu mày lại mà nhìn hắn, trong giọng nói còn mang theo chút khàn khàn đặc trưng khi vừa bị đánh thức: "...... Hơn nửa đêm mà không ngủ, ngươi đang hồ nháo cái gì?"

Mặc Nhiên vội vàng quay đầu lại: "Vãn Ninh........"

Sở Vãn Ninh mệt mỏi mà nghiêng người qua, nhìn hắn qua vài sợi tóc rối vương trên trán, cũng không lên tiếng, giống như chưa tỉnh ngủ hẳn.

Nhưng... nhìn nhìn nhìn lại nhìn, trong đôi mắt vốn phủ đầy sương mù mờ mịt bỗng xẹt qua một tia sáng rực. Sở Vãn Ninh run lên, đột nhiên mở to hai mắt: "Ngươi tại sao lại không mặc quần áo?"

————————

(Tất cả những chỗ in nghiêng trong lời thoại đều là trong nguyên văn bánh mật phát âm sai, thường là thiếu âm "h", nó không uốn lưỡi được. Do Việt hoá không thể giữ nguyên âm Hán, nên đành chuyển thành như vậy. Hic, edit xong loạn phát âm lun T____T!!)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện