Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn của bổn toạ... Phụt ha ha ha ha


trước sau

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Ba ngày tiếp theo, sắc mặt Sở Vãn Ninh đều không quá tốt, tính tình cũng hết sức nóng nảy.

Ngọc Hành trưởng lão viết ba chữ ghét bỏ trên mặt, đến đâu cũng phủ một tầng sương, đệ tử thấy y đều tan tác chim muông, ngay cả Tiết Chính Ung cũng cảm nhận được sát khí ẩn quanh thân y, không dám bắt chuyện với y nhiều.

Sở Vãn Ninh tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận mình có suy nghĩ không đứng đắn với Mặc Nhiên, nhưng thấy hai đồ đệ đứng trước hai cọc người gỗ đầy tình ý, y cũng không nhịn được lửa giận ngút trời, lòng chua xót.

Y bị chuyện này làm cho ghê tởm rồi.

Không riêng gì tởm người khác, chủ yếu là tởm mình nhiều hơn.

Mặc Vi Vũ với mình chẳng qua chỉ là sư đồ thôi, hắn yêu ai bám ai, thích dây dưa không rõ với ai, có liên quan gì tới mình?

Dựa vào đâu không thích nhìn đã quất dây liễu xuống? Người ta vui mừng vì ai dán sát với ai, ngươi có thể làm gì? E ngại chuyện của ngươi? Sở Vãn Ninh lòng dạ ngươi sao lại hẹp hòi như thế!

… Được rồi, lui vạn bước, cho dù y có dục vọng đối với Mặc Nhiên thì đã sao? Tự tôn và kiêu ngạo y luôn tự hào, cũng đủ trói buộc tấm lòng, cũng đủ theo thời gian trôi đi, bóp chết dục niệm đáng sợ trong lòng.

Chút tình cảm không thể để lộ ra ánh sáng này, trừ mình ra, sẽ không ai biết tới.

Trừ túi gấm hợp hoan nhặt được chỗ Quỷ Tư Nghi, một đoạn tóc đen của y cùng Mặc Nhiên dây dưa, sẽ chẳng còn gì lưu lại.

Mặc Nhiên sẽ không biết tâm ý của y, tựa như Mặc Nhiên vĩnh viễn không biết, nơi đáy Kim Thành Trì, người chịu đau đớn cứu hắn, không phải Sư Muội, mà là mình tráo đổi linh hồn với Sư Muội.

Nhưng giờ thì là cái gì?

Là… Ghen ghét ư?

Ý niệm này làm Sở Vãn Ninh nghẹn họng.

Sau mấy tháng liên tiếp ấy, ngày nọ Sở Vãn Ninh hàng yêu trở về từ dưới chân núi, đến trước sơn môn, trời bắt đầu rơi tuyết.

Rất nhanh, Tử Sinh Đỉnh đã bị bao phủ trong tuyết trắng, Sở Vãn Ninh thể hàn sợ lạnh, nên siết y phục, nhanh chóng đi tới Đan Tâm Điện.

Củi lửa trong điện, củi gỗ bắn ra hoa hỏa vang tiếng lách tách.

Sở Vãn Ninh vốn là tới phụng mệnh Tiết Chính Ung, nhưng tôn chủ không ở đây, ngược lại đụng phải Mặc Nhiên.

Đan Tâm Điện không có ai khác, đây là lần đầu tiên Sở Vãn Ninh ở riêng với hắn sau mấy tháng, không khỏi hơi xấu hổ. Huống chi giấc mơ hoang đường kia lại là ở đây.

Nói đến giấc mơ kia, Sở Vãn Ninh thế mà mơ đi mơ lại rất nhiều lần, mỗi lần hình ảnh đều rõ ràng sinh động, ban đầu Sở Vãn Ninh còn bối rối, sau đó thì quen dần, trong giấc mơ Mặc Nhiên như tên điên miệng nói lời cuồng ngôn, y chỉ lo nhàn rối đếm số lông mi Mặc Nhiên phần mình, một sợi, hai sợi, ba sợi…

Có điều giấc mộng kia luôn đến điểm mấu chốt sẽ im bặt, mấy lần liên tiếp như thế, Sở tông sư cho rằng, nhất định do bản tính mình cao khiết, không có dâm ý về việc dơ bẩn như thế.

Tưởng tượng như vậy, Ngọc Hành trưởng lão với trái tim lưu li của xử nữ, cuối cùng có thể vớt vát lại chút tôn nghiêm.

Nhưng mà, Mặc Nhiên phối hợp với Đan Tâm Điện, vẫn làm trực giác Sở Vãn Ninh cảm thấy nguy hiểm.

Thiếu niên kia cố tình không nhận ra, thấy y, giãn mặt mày đen nhánh, nhếch miệng cười: “Sư tôn, người về rồi.”

“… Ừ.”

“Tìm bá phụ ạ? Ông ấy tới điện bá mẫu rồi, thân thể bá mẫu có chút không thoải mái, ông ấy tới chăm. Người có chuyện gì, ta kể lại cho ông ấy nghe cũng được.”

Sở Vãn Ninh mím môi, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Nói xong xoay người muốn bỏ đi.

Mặc Nhiên gọi y lại: “Sư tôn đợi chút đã.”

“Làm sao…”

Y vừa nói vừa quay đầu, lại không kịp đề phòng Mặc Nhiên vươn tay phủi tuyết trên lông mày đen nhánh.

Mặc Nhiên phủi phủi một lát, lại tự nhiên nói một câu: “Người nhìn người xem, trên người toàn tuyết kìa.”

Sở Vãn Ninh ngẩn cả người.

Mặc kệ thiếu niên kia cứ lầm bầm nhắc mãi, giúp y phủi tuyết, dùng khăn trắng, lau mái tóc ướt đẫm của y.

Sở Vãn Ninh sợ lạnh, không thể bị cảm, nếu không rất dễ sinh bệnh.

Nhưng người này cố tình không bao giờ biết chăm sóc mình, kiếp trước, Sở Vãn Ninh sau khi bị giam lỏng, thường xuyên thích ngồi trong viện nhìn cẩm lý nở rộ, tuyết rơi cũng không biết.

Vì thế nên bị cảm mạo, sư tôn sau khi phế bỏ linh hạch càng yếu ớt, chút bệnh vặt thường gặp cũng có thể nằm suốt trên giường hơn nửa tháng, một liều thuốc uống hết cũng không đỡ.

Nên Mặc Nhiên thấy tuyết rơi trên vai y, tan một nửa, đọng một nửa, theo bản năng phủi đi giúp y.

Nhưng mà lau tóc một nửa, bỗng nhiên phản ứng lại cử chỉ như thế hình như quá mức thân mật, bỗng ngẩng đẩu lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt phượng kín như bưng của Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh đang lườm hắn: “…”

Mặc Nhiên ngượng ngùng thu tay về: “A ha ha, đệ tử đi quá giới hạn rồi, sư tôn tự lau cho mình đi, tự lau đi.”

Hắn làm vậy, ngược lại khiến Sở Vãn Ninh đỡ buồn bực.

Mơ cũng chỉ là mơ thôi.

Đồ đệ vẫn mang tính nết cũ, như hai người khác nhau với gia hỏa tự xưng “Bổn tọa” trong mơ.

Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát, nhận khăn tay của Mặc Nhiên, cởi áo choàng, tới bên lò hơ tay, lau tuyết đọng.

“Ngươi khi nào biết đi quá giới hạn?” Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Sở Vãn Ninh, y nghiêng mắt nói, “Không phải lúc nào cũng khác người à?”

Mặc Nhiên: “…”

Nhất thời không ai nói chuyện, Sở Vãn Ninh lau tóc xong, chẳng để ý cất khăn về, lại nhàn nhạt liếc qua Mặc Nhiên.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngươi ở đây làm gì?”

Mặc Nhiên vội nói: “Đây là cuối năm mà? Phải gom hồ sơ sửa lại chút, ta tới giúp…”

Sở Vãn Ninh cắt ngang hắn: “Ta biết chuyện sửa hồ sơ cả năm rồi, nhưng mà, đây không phải việc của Sư Minh Tịnh à? Sao ngươi lại làm?”

Mặc Nhiên: “… Trí nhớ sư tôn thật tốt.”

Sở Vãn Ninh chẳng dao động với việc a dua này: “Người kia đâu?”

“Sáng nay huynh ấy bảo đau đầu, cả người toàn mồ hôi trộm.” Thấy ánh mắt Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên nói, “Thực xin lỗi, sư tôn, là ta khuyên huynh ấy nằm trên giường nghỉ ngơi. Người đừng trách huynh ấy lười biếng.”

Nghe một câu che chở như dao sắc đâm vào, đâm Sở Vãn Ninh nhíu ấn đường, Sở Vãn Ninh yên lặng chốc lát, hỏi: “Hắn có khỏe không?”

Mặc Nhiên thấy y không trách cứ, nhẹ thở hắt ra: “Lúc đi ta mang thuốc cho huynh ấy uống rồi,

thấy huynh ấy ngủ mới rời đi. Phong hàn chút thôi, hai ba ngày là khỏe. Đa tạ sư tôn quan tâm.”

“Ta quan tâm các ngươi cái gì, thuận miệng nên hỏi thôi.”

Mặc Nhiên: “…”

“Đi đây. Ngươi tự làm cho tốt.”

Sở Vãn Ninh nói, rời đi một mình.

Tử Sinh Đỉnh cấm các đệ tử làm công việc của nhau, Mặc Nhiên vốn còn tưởng ắt sẽ bị sư tôn phạt, nào ngờ Sở Vãn Ninh buông tha cho hắn dễ dàng thế, nhất thời không kịp phản ứng lại, sửng sốt tại chỗ nửa ngày, người đi đã xa, mới đột nhiên bừng tỉnh.

Người đi trên nền tuyết lẻ loi đơn độc, Mặc Nhiên cầm dù dựa bên cửa, chạy ra mưa tuyết.

“Sư tôn!”

“Sư tôn đợi chút đã!”

Sở Vãn Ninh xoay người lại, Mặc Nhiên dừng bước trước mặt y, nghiêng tuyết trên dù đi, đoan đoan chính chính che trên đầu hai người.

“Tuyết lớn, che dù về đi.”

Sở Vãn Ninh liếc qua hắn: “Không cần.”

Mặc Nhiên nhét dù vào tay Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh lại thấy chán ghét, khăng khăng không cần, trong lúc đùn đẩy dù bị rơi xuống nền tuyết, gió lớn vừa thổi, đột nhiên bay xa mấy trượng.

Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm bóng dù nhỏ bé trong tuyết, y nhìn một lát, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, y muốn như trong quá khứ, đạm mạc rời đi. Nhưng mà bỗng dịch bước chân.

Tựa như ánh nến sẽ tắt, giếng cổ sẽ cạn.

Người nhẫn nhịn cũng có lúc bùng phát.

Sở Vãn Ninh quay đầu phất tay áo cả giận nói: “Mặc Vi Vũ, ngươi đừng tới trêu chọc ta nữa được không? Ta không phải Sư Minh Tịnh, không cần ngươi chăm sóc!”

Y nói, kim quang trong tay đột nhiên lóe lên, Mặc Nhiên lui lại theo bản năng, còn tưởng y muốn triệu Thiên Vấn đánh người, ai ngờ Sở Vãn Ninh nâng ánh sáng kim sắc trong tay lên, tạo một kết giới lộng lẫy trong không trung, chỉ một thoáng đã che hết gió tuyết quanh y.

Mặc Nhiên: “…”

Kết giới chắn tuyết che mưa à…

Mày kiếm Sở Vãn Ninh dựng lên, thần sắc lạnh lẽo: “Ngươi cảm thấy ta cần dù à?”

Y hình như thật sự rất giận, đầu ngón tay nhanh chóng động, kết giới từ vàng chuyển đỏ, từ đỏ hóa tím, từ tím thành xanh lam, từ xanh lam biến xanh lá.

Mỗi một màu sắc, kết giới đều có hiệu quả khác nhau, có cái chỉ thuần túy tránh tuyết, có cái có thể che hết gió lạnh, có cái thậm chí có thể biến không khí lạnh lẽo trong kết giới thành ấm áp.

Những chiêu thức này quá mức cường đại, ngày thường Sở Vãn Ninh đương nhiên không có khả năng tốn linh lực tránh tuyết như thế, loại bực bội này như kỳ diệu, ấu trĩ đến mức làm Mặc Nhiên thậm chí có hơi cạn lời.

“Sư tôn, người đừng giận…”

“Con mắt nào của ngươi thấy ta giận?!” Mặt Sở Vãn Ninh tái mét, “Còn không cút cho ta!”

“Được được được, ta cút ta cút.” Mặc Nhiên nhìn thoáng qua kết giới trên đầu y, “Nhưng người cũng không cần phí linh lực như thế…”

“Cút!”

Sở Vãn Ninh vung tay lên, kết giới bỗng thu lại, thành một vệt sét, ầm ầm đánh xuống trước mặt Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên thiếu chút nữa bị sét đánh trúng, hắn hiếm khi có lòng tốt quan tâm đối phương, lại nhận được phản ứng như thế, nhất thời cũng phẫn uất, đang định nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Sở Vãn Ninh đứng trong tuyết, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lại có hơi phiếm hồng.

Mặc Nhiên ngơ ngẩn: “Người…”

“Ngươi với ta cũng chỉ là sư đồ thôi, hà tất quan tâm dư thừa nhiều thế làm gì. Cầm dù của ngươi, cút đi cho ta.”

Mặc Nhiên cả kinh, bỗng hiểu ra.

“Sư tôn, ngày đó ở Diễn Võ Trường, ta nói chuyện với Sư Muội, có phải người…”

Nghe thấy.

Sở Vãn Ninh không nói lời nào, xoay người bỏ đi.

Lần này Mặc Nhiên không gọi y lại nữa, y cũng không quay đầu lại.

Đi một nửa, bỗng không nhịn được hắt hơi một cái, bước chân Sở Vãn Ninh cứng đờ, rầu rĩ đi nhanh hơn, như giận, lại như lẩn trốn.

Mà từ đầu tới cuối, Mặc Nhiên đều đứng trong mưa tuyết mênh mông, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng y tới tận khi biến mất không còn gì, cũng không biết đến tột cùng đang nghĩ gì.

Sở Vãn Ninh quay về Hồng Liên Thủy Tạ, đã đổ bệnh.

Tuy y có thể sử dụng kết giới chắn tuyết, nhưng người này gặp chuyện của mình, luôn rất lười, càng không muốn phí linh lực. Nếu không bình thường khi trời mưa, y cũng sẽ chẳng như người thường, tùy tùy tiện tiện căng dù bước đi.

Sau khi hắt hơi liên tiếp mấy cái, đầu đau tới không tìm được cửa. Có điều y bệnh lâu thành quen, đã không quan tâm lắm tới phong hàn, tự uống thuốc xong, rửa mặt thay y phục liền đắp chăn đi ngủ.

Có lẽ cũng vì phong hàn, cảm giác ghê tởm từ sau khi bị thương ở Kim Thành Trì phá lệ rõ ràng, y hôn hôn trầm trầm ngủ một đêm, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể lại nóng như bếp lò.

Trưa hôm sau, Sở Vãn Ninh mới mơ hồ tỉnh dậy, y mở to mắt, nằm trên giường phát ngốc một lát, lúc này mới chậm rì rì nhảy xuống giường, chuẩn bị đi giày.

Sau đó, y bỗng ngây ngẩn cả người.

Y bỗng phát hiện qua một đêm, giày của mình to hơn rất nhiều…

Nhìn kỹ lại.

Sở Vãn Ninh: “… …”

… …

Tuy rằng Ngọc Hành trưởng lão bình tĩnh, cũng không chịu nổi kinh hãi lần này.

Không phải giày y hóa lớn.

Sở Vãn Ninh ngơ ngác nhìn tay mình, chân mình, đôi chân trần của mình, còn có bả vai lộ ra do y phục dần tuột xuống.

Là mình… Nhỏ đi????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện