(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Tiết Chính Ung đang ở trường luyện kiếm phía Bắc, chân trời chợt bay tới một đóa hải đường, ông “Hử” một tiếng, vừa dùng khăn lau mồ hôi, vừa nhận hải đường, lẩm bẩm: “Ngọc Hành gửi tin hải đường? Có chuyện gì cần nói với mình à? Từ khi nào y lười tới vậy rồi?”
Lời tuy nói vậy, Tiết Chính Ung vẫn mở ngắt nhụy vàng tỏa ánh vàng lấp lánh trên hải đường ra, tiếng lọt vào trong tai.
Một tiếng trẻ con xa lạ truyền tới: “Tôn chủ, nếu ngươi rảnh rỗi, mong hãy mau tới Hồng Liên Thủy Tạ…”
Tiết Chính Ung vốn không tin, nhưng lúc ông ngự kiếm tới trước dinh thự của Sở Vãn Ninh, vẫn hoàn toàn ngây ngốc.
Bên đình hóng gió cạnh hồ sen, có một đứa nhỏ tầm năm sáu tuổi khoanh tay đứng, vẻ mặt đăm chiêu chăm chú nhìn lá sen. Nhìn từ cạnh sang, mặt người này như sương tuyết, mắt như hồ băng, còn khoác y phục của Sở Vãn Ninh, có điều với nó mà nói thì quá rộng, ống tay áo và vạt áo đều bị kéo lê trên mặt đất, nhìn qua chỉ như đuôi cá phiêu dật trong chậu.
Tiết Chính Ung: “…”
Đứa bé quay đầu lại, vẻ mặt kiêu căng ngươi dám cười ta chết luôn cho ngươi xem.
Tiết Chính Ung: “Phì ha ha ha ha ha ha!!!”
Đứa bé tức giận đập bàn nói: “Ngươi cười cái gì! Có gì đáng cười!”
“Không phải ta không cười—— a ha ha ha, e hèm không được, Ngọc Hành, ta bảo ngươi tới chỗ Tham Lang trưởng lão khám vết thương, ngươi cố tình không nghe, ha ha ha ha, buồn cười chết ta.” Tiết Chính Ung ôm bụng cười, “Ta trước nay, ta chưa từng gặp đứa nhỏ nào sát khí nặng thế, a ha ha ha ha.”
Đứa nhỏ này không phải ai khác, đúng là Sở Vãn Ninh sau khi ngủ dậy phát hiện thân thể mình bị thu nhỏ. Dây liễu xuyên qua vai y ở Kim Thành Trì không biết mang pháp chú gì, thế mà biến người ta thành dung mạo dáng hình năm sáu tuổi, may mà pháp lực không giảm, bằng không Sở Vãn Ninh cảm thấy mình có thể chết được thật rồi.
Tiết Chính Ung vừa cười, vừa đi tìm giúp y một bộ y phục cho tiểu đệ tử.
Sở Vãn Ninh thay xong, cuối cùng không còn nực cười thế nữa. Y sửa lại giáp che tay bạc viền xanh, ngẩng đầu lườm Tiết Chính Ung, sau đó hung dữ nói: “Ngươi mà dám nói ra ngoài, ta giết ngươi.”
Tiết Chính Ung ha ha nói: “Ta không nói, ta không nói. Nhưng mà ngươi bị vậy thì sao đây? Ta không biết y thuật, cũng phải nhờ người tới khám cho ngươi chứ? Nếu không ta mời Tham Lang trưởng lão đến…”
Sở Vãn Ninh phất tay áo lên, lại phát hiện tay áo tiểu đệ tử nhỏ hẹp, chút khí thế cũng không có, càng thêm khó chịu: “Mời hắn làm gì? Để hắn chê cười ta à?”
“Thế ta bắt bảo phu nhân đến xem?”
Sở Vãn Ninh mím môi không nói lời nào, nhìn qua thế mà có chút ấm ức.
“Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đồng ý nhé?”
Sở Vãn Ninh xoay người đi, quay ót về về ông. Tiết Chính Ung biết y tâm tình chán nản, nhưng cảnh lần này kỳ thật quá mức buồn cười, nghẹn một lát lại nghẹn một lát, phì cười thành tiếng.
Xoẹt một tiếng triệu Thiên Vấn ra, Sở Vãn Ninh liếc mắt lạnh lùng nói: “Ngươi lại cười!”
“Ta không cười ta không cười. Ta gọi nương tử tới, a ha ha ha ha.”
Tiết Chính Ung vụt chạy đi nhanh như chớp, không bao lâu, đã đưa Vương phu nhân thần sắc nôn nóng tới. Vương phu nhân vừa thấy Sở Vãn Ninh đã ngẩn ra, sau một lúc mới khó tin mà nói.
“Ngọc Hành trưởng lão…”
Sở Vãn Ninh: “…”
Cũng may mà Vương phu nhân so với Tiết Chính Ung mà nói, thật sự mang tấm lòng y giả, bà cũng không chê cười Sở Vãn Ninh, mà rất cẩn thận xem, khám, hỏi, châm một hồi, sau đó dịu hiền nói:
“Linh lực trưởng lão lưu chuyển ổn định, tình trạng thân thể cũng không có gì lạ. Tựa như trừ việc biến thành trẻ con, cũng không khác gì bình thường.”
Sở Vãn Ninh hỏi: “Phu nhân có cách chữa không?”
Vương phu nhân lắc đầu nói: “Trưởng lão bị dây liễu thượng cổ làm thương, chuyện này chỉ sợ thế gian không có lần hai. Nên ta hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào.”
Sở Vãn Ninh bỗng rủ mi xuống, một lúc lâu không nói ra lời, hiển nhiên có chút ngơ ngẩn.
Vương phu nhân không đành lòng, vội nói: “Ngọc Hành trưởng lão, theo ý ta, ngươi biến thành dáng vẻ thế này, hẳn là do nhựa liễu dính vào miệng vết thương, không phải ác chú gì. Bằng không cũng sẽ không tới giờ mới phát tác. Ta nghĩ chút độc này rất nhỏ, vì mấy này nay ngươi làm việc quá vội vàng, mới làm pháp chú thu nhỏ thân hình. Không bằng ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian trước, xem tình huống thế nào?”
Trầm mặc một lát, Sở Vãn Ninh thở dài, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đa tạ phu nhân.”
“Đừng khách khí.”
Vương phu nhân cẩn thận đáng giá y một lượt, sau đó nói: “Trưởng lão giờ mang dung mạo như vậy, nếu không nói, cũng không ai nhận ra được.”
Bà nói không sai, Sở Vãn Ninh đã không nhớ rõ chuyện khi mình năm sáu tuổi từ lâu, có điều giờ phút này nhìn bóng dáng của mình trong hồ, trừ dáng vẻ ngũ quan, cũng không quá giống mình khi trưởng thành. Trong lòng hơi thả lỏng, ngửa đầu nói với Tiết Chính Ung:
“Tôn chủ, nhiều ngày tới ta bế quan ở Hồng Liên Thủy Tạ, nhóm Tiết Mông, phiền ngươi chăm sóc.”
“Nói gì thế, Mông nhi là con ta, Nhiên nhi là cháu trai ta, Sư Muội là đệ tử Tử Sinh Đỉnh, ta đương nhiên sẽ chăm sóc.” Tiết Chính Ung cười nói, “Ngươi vẫn nên quan tâm ngươi nhiều hơn đi.”
Nhưng mà Sở Vãn Ninh đả tọa tu hành liên tục ba ngày, lại không thấy thân thể khôi phục nguyên trạng, không khỏi càng lo lắng, cũng cách xa câu “Nghỉ ngơi cho tốt” của Vương phu nhân vạn dặm.
Hoàng hôn hôm ấy, Sở Vãn Ninh rốt cuộc không nhịn được bực bội trong lòng, thấy thanh tu không có kết quả, dứt khoát xuống nam phong, đi khắp nơi giải sầu.
Lúc này đã qua giờ bữa tối, mà chưa tới giờ đêm, Tử Sinh Đỉnh không kiêng ăn, hành lang toàn nhóm đệ tử tốp năm tốp ba, cũng không ai chú ý tới y. Sở Vãn Ninh đi dạo một vòng, tới rừng trúc gần Thiện Ác Đài.
Chư vị trưởng lão đều có thời quen chiếm cứ trường tu luyện của mình, thường sẽ dạy các đệ tử tu hành ở một nơi cố định. Sở Vãn Ninh chiếm chính là rừng trúc này.
Bóng trúc hiu quạnh, vạn lá lao xao. Sở Vãn Ninh ngắt một chiếc lá, dán bên môi chậm rãi thổi, tiếng nhạc nho nhỏ khiến lòng y hơi yên ổn. Nhưng không qua bao lâu, một tiếng bước chân từ xa truyền tới, ngừng bên chỗ y.
“Ủa, đứa nhỏ này.”
Sở Vãn Ninh mở to mắt.
Tiết Mông eo thon chân dài ngạo nghễ đứng dưới tán cây, cầm bội đao Long Thành hàn quang rạng rỡ, đang nói chuyện với y.
“Ta muốn luyện đao ở đây, ngươi ra chỗ khác thổi đi.”
“…” Sở Vãn Ninh khẽ nhếch đuôi lông mày, cảm giác thật sự có chút kỳ diệu, Tiết Mông thế mà vênh mặt hất hàm sai khiến y. Y nghĩ nghĩ, nói: “Ta thổi phần ta, ngươi luyện phần ngươi, không làm phiền nhau.”
Tiết Mông: “Sao thế được? Nhanh đi đi, đao của ta sẽ làm ngươi bị thương đấy.”
“Ngươi không làm ta bị thương được.”
Tiết Mông có chút không kiên nhẫn, xì một tiếng: “Ta đây đang nhắc nhở ngươi đấy, đợi lát nữa bị thương, ta chẳng quản ngươi đâu.” Tiếng vừa dứt, bội đao rút ra, Long Thành phát ra tiếng hùng hồn, như rắn ẩn mình thừa cơ phá mây, xé không gào thét.
Chỉ một thoáng bóng dáng trong rừng loang lổ, kiếm khí sắc bén, Tiết Mông múa Long Thành khiến lá trúc bay tứ tung để lại bóng dáng mờ ảo, một chém xuống, một vùng lá trúc bị chia thành mười hàng, trong một chém, lá trúc bay lên rơi xuống lả tả. Từng chút từng chút, một đâm lại một chém, như tuyết bay trong gió, mạch lạc lưu loát.
Đao pháp của cậu sắc bén như vậy, đừng nói đứa nhỏ năm tuổi, cho dù đại tu năm mươi tuổi, nhìn thấy cũng sẽ tấm tắc khen ngợi.
Nhưng lúc Tiết Mông múa tới đao thứ mười, đứa nhỏ ngồi trên đá chỉ lo thổi lá phần nó, tựa như thấy cảnh trước mắt chả có gì đẹp, càng không thấy kỳ lạ.
Tiết Mông có chút tức giận, thu đao, nhảy xuống khỏi ngọn