(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Hết cách, cho dù tiểu sư đệ có hắt hơi liên tục, xuất phát vẫn phải xuất phát, Vũ Dân dẫn bọn họ tới một con đường phía đông, tới bến cảng Trường Giang, gọi một con thuyền từ hàng thuyền dài đến, dùng kết giới hộ tống, phóng thuyền trên mặt biển.
Đêm ấy, Mặc Nhiên lần đầu tiên rời khỏi sư tôn mình, ở chung với Sư Muội bên ngoài, nhưng kỳ quái lại là, hình như không hề hưng phấn như dự đoán.
Tiết Mông và Hạ Tư Nghịch đều đã ngủ, Mặc Nhiên nằm một mình trên boong tàu, gối tay sau đầu, nhìn bầu trời đầy sao.
Sư Muội cũng ra khoang thuyền, cầm theo cá khô mua của ngư dân, ngồi cạnh Mặc Nhiên, hai người vừa gặm cá khô, vừa nói chuyện phiếm.
“A Nhiên, chúng ta tới chốn đào nguyên, chưa chắc có thể về kịp Linh Sơn Luận Kiếm, ta thì không sao, nhưng đệ và thiếu chủ đều là người cực kỳ lợi hại, mất cơ hội biểu diễn tài năng, đệ có hối hận không?”
Mặc Nhiên quay đầu, cười cười: “Chuyện này có là gì đâu, thanh danh toàn giả dối, tới chốn đào nguyên học được bản lĩnh, có thể bảo vệ người quan trọng, vậy cái nào đáng hơn?”
Sư Muội ánh mắt doanh doanh, ôn hòa nói: “Đệ có thể nghĩ vậy, sư tôn biết được, chắc chắn sẽ rất vui.”
“Vậy còn huynh? Huynh có vui không?”
“Ta đương nhiên cũng vui.”
Sóng biển đạp vào mũi thuyền, thuyền gỗ nhấp nhô trên mặt biển.
Mặc Nhiên nằm nghiêng nhìn Sư Muội một lát, muốn trêu chọc mấy câu, lại không biết nên mở miệng thế nào. Trong mắt hắn, Sư Muội là dáng vẻ thuần khiết xa không thể với.
Có lẽ vì quá mức thuần khiết, có thể sinh ra ý niệm với Sở Vãn Ninh, lại khó mà sinh ra với Sư Muội.
Mặc Nhiên phát ngốc trong chốc lát.
Sư Muội cảm thấy hắn đang nhìn mình, nên quay đầu lại, dóc dài bị gió thổi tán loạn vén ra sau tai, hơi mỉm cười: “Sao vậy?”
Mặc Nhiên đỏ mặt, quay đầu nói: “Không có gì.”
Hắn vốn định mượn cơ hội này, thật cẩn thận thổ lộ với Sư Muội. Nhưng lời đến bên miệng rất nhiều lần, lại không thể mở miệng.
Thổ lộ.
Sau đó thì sao?
Đối mặt với một người thuần khiết như vậy, ôn ôn nhu nhu, Mặc Nhiên thô bạo không nổi, cường thế không xong, sợ bị cự tuyệt, cho dù được chấp nhận, cũng không biết nên ở chung với Sư Muội thế nào.
Dù sao kiếp trước, tình duyên với Sư Muội ngắn ngủi, hắn cũng không biết nên xử lý thế nào… Trừ lần thân mật trong ảo cảnh Quỷ Tư Nghi, hắn hôn cũng chưa từng hôn người ta.
Càng không nói đến chuyện ở đời này, người trong ảo cảnh đến tột cùng là Sở Vãn Ninh hay là Sư Muội, hắn còn không xác định nổi.
Sư Muội vẫn mỉm cười: “Nhưng đệ, dáng vẻ hình như thật sự có chuyện gì muốn nói với ta mà.”
Mặc Nhiên nóng lòng, có nháy mắt như vậy tựa như muốn lỗ mãng đâm thủng lớp giấy trên cửa sổ này.
Nhưng không biết vì sao, trước mắt bỗng hiện lên một thân ảnh trắng tinh, gương mặt gầy guộc, không thích cười, luôn độc lai độc vãng, dáng vẻ rất cô tịch.
Bỗng cổ họng như bị lấp kín, nói không nên lời.
Mặc Nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn trời đêm.
Sau một lúc lâu, hắn yên tĩnh nói: “Sư Muội, huynh đối với ta thật sự rất quan trọng.”
“Ừ. Ta biết, đệ đối với ta cũng vậy.”
Mặc Nhiên lại nói: “Huynh biết không? Trước đây ta mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng huynh… Huynh không còn, ta rất khổ sở.”
Sư Muội cười: “Đệ thật ra rất ngốc.”
Mặc Nhiên: “… Ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt.”
“Được, vậy cảm tạ sư đệ tốt của ta trước.”
Mặc Nhiên vừa động lòng, không nhịn được nói: “Ta…”
Sư Muội ôn nhu hỏi: “Đệ còn muốn nói gì?”
Tiếng bọt sóng vang lên, thuyền xóc nảy. Sư Muội an tĩnh nhìn hắn, tựa như đang chờ hắn nói ra câu cuối cùng kia.
Nhưng mà Mặc Nhiên nhắm hai mắt lại: “Không có gì. Ban đêm lạnh, huynh về khoang ngủ trước đi.”
“…” Sư Muội an tĩnh một lát, hỏi, “Vậy còn đệ?”
Mặc Nhiên có đôi khi thật sự rất ngốc: “Ta… Ngắm sao, hóng gió.”
Sư Muội không có động tĩnh, một lát sau, cười: “Được, ta đi ngay. Đệ nghỉ sớm chút.”
Xoay nguời đi.
Thuyền trôi qua biển, trời cao mây rộng.
Gia hỏa kia nằm trên boong tàu hồn nhiên không biết mình bỏ lỡ gì, hắn kỳ thật có chút thất thần, vẫn luôn muốn làm rõ tình cảm sâu trong lòng mình, hắn nghĩ thật lâu, bởi vì có quá nhiều khúc mắc, càng ngày trống rỗng như bụng cá bạc, hắn vẫn không tìm ra lí do.
Hắn sớm chiều ở chung với Sư Muội, cảm tình sâu đậm, Mặc Nhiên vốn tưởng khi hai người ở một chỗ, mình sẽ không nhịn nổi thổ lộ với Sư Muội, nhưng khi thuyền đến đầu cầu, lại phát hiện không phải thế. Có lẽ mình vẫn quá vụng về, lúc này tùy tiện nói với Sư Muội, nhất định sẽ dọa đối phương, cho dù không dọa, cũng không thể nói rõ cảm tình.
Giữa Sư Muội, hắn hình như đã quen với mông lung ái muội như vậy. Có khi lòng mang ý niệm, nhìn như lơ đãng cầm lấy tay đối phương, ôn nhu trong lòng tựa như mật tràn ra.
Loại cảm giác này thực tự nhiên, hắn kỳ thực cũng hoàn toàn không muốn lập tức đánh vỡ.
Khi đã khuya, hắn trở lại trong khoang thuyền, mọi người đều đã ngủ. Mặc Nhiên nằm ngẫm nghĩ, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nhỏ hẹp, trước mắt chậm rãi hiện ra thân ảnh Sở Vãn Ninh, khi nhắm mắt không nói, khi ánh mắt sắc bén.
Đương nhiên, Mặc Nhiên cũng nhớ tới dáng vẻ người kia cuộn tròn người ngủ say, dịu ngoan lại cô độc, như một đóa hoa hải đường xuân vì nở quá cao, nên không có ai hỏi thăm.
Bỏ cừu hận sang một bên, Sở Vãn Ninh kiếp trước dây dưa với hắn thật sự sâu hơn hẳn mọi người.
Hắn cướp đi rất nhiều lần đầu của Sở Vãn Ninh, cho dù đối phương có nguyện ý hay không.
Ví như nụ hôn đầu, lần đầu xuống bếp, lần đầu rơi nước mắt.
Còn có đêm đầu tiên của Sở Vãn Ninh.
Muốn chết, nghĩ tới đây cả người hắn liền nóng lên, máu nhanh chóng lao xuống dưới.
Nhưng bên cạnh đó, hắn cũng cho Sở Vãn Ninh một ít lần đầu của hắn, cho dù đối phương có muốn hay không.
Tỷ như lần đầu bái sư, lần đầu dỗ người, lần đầu tặng hoa.
Lần đầu thất vọng tột đỉnh với một người.
Cùng với, lần đầu động tâm.
Đúng vậy, lần đầu động tâm.
Hắn tới Tử Sinh Đỉnh, người đầu tiên coi trọng kỳ thật không phải Sư Muội, mà là Sở Vãn Ninh.
Ngày ấy dưới tàng hải đường, thanh niên bạch y kia chuyên chú hòa nhã như vậy, nên ánh mắt nhìn thấy lần đầu tiên, Mặc Nhiên đã cảm thấy ngoại trừ người này, mặc cho ai làm sư phụ của hắn, hắn đều không cần.
Nhưng đến tột cùng từ giây phút nào, hết thảy đều thay đổi?
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, người hắn để ý thành Sư Muội, mà người hắn hận, thành sư tôn…
Hắn mấy tháng nay nghĩ cẩn thận, sau đó hắn cảm thấy, hắn là sau lần hiểu lầm ấy đi.
Đó là lần đầu tiên hắn bị Sở Vãn Ninh dùng dây liễu đánh phạt, thiếu niên mười lăn tuổi vết thương chồng chất trở về tẩm phòng, một mình cuộn trên giường, cổ họng nghẹn ngào, đuôi mắt ướt hồng. Vết thương trên lưng thì không sao, làm hắn đau khổ nhất chính là vẻ mặt lạnh nhạt của sư tôn, Thiên Vấn hạ xuống, như đánh một con chó nhà có tang, không có nửa phần nương tay.
Hắn hái trộm hải đường làm thuốc không sai, nhưng mà hắn cũng không biết cây hải đường kia đáng quý bao nhiêu, cũng không biết Vương phu nhân tốn bao nhiêu tâm huyết, chờ đợi năm năm, mới trồng nở được một đóa.
Hắn chỉ biết, ngày đó hắn trở về trong đêm trăng, nhìn thấy đoa hoa kia trắng như tỏa sáng.
Màu cánh hoa thanh lãnh, mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn ngửa đầu ngắm một lát, nhớ tới sư tôn mình. Trong nháy mắt kia, trong lòng không biết vì sao lại nảy lên nỗi rung động không tên, tựa như đầu ngón tay không nhịn được hơi nóng lên. Chưa kịp