(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Hai huynh đệ ngừng đùa giỡn, song song đứng dậy.
Người trước mắt mang khí chất hết mực trang nghiêm, Tiết Mông không khỏi sửng sốt, mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Ừ. Nói không sai. Huynh là ai?”
Cậu từ nhỏ đã tùy hứng, Vương phu nhân luôn lặp đi lặp lại dạy cậu phải lễ phép, cậu lại vô tư không để trong lòng, nên dò hỏi tôn tính đại danh người khác, một không dùng kính ngữ, hai không báo danh hào bản thân, thật sự phi thường vô lễ.
Nhưng Mặc Nhiên lại biết, người này sẽ không chấp nhặt với Tiết Mông. Dù sao người ta cũng là…
“Tại hạ là đệ tử Nho Phong Môn, Diệp Vong Tích.” Thanh âm kia quả nhiên trầm ổn không giận dữ, mày kiếm đen nhánh của y hạ xuống, mắt sáng như sao giữa trời đêm, sắc bén sáng ngời, “Xin hỏi cao danh các hạ.”
“Diệp Vong Tích?” Tiết Mông nhíu mày, lẩm bẩm nói, “Chưa từng nghe. Không có danh tiếng.”
Giọng cậu tuy không vang, nhưng nhĩ lực đối phương không kém, nhất định có thể nghe thấy. Nên Mặc Nhiên âm thầm kéo tay áo Tiết Mông, để cậu thu liễm chút, sau đó giấu cảm xúc trong mắt, khẽ cười nói: “Tại hạ Mặc Nhiên của Tử Sinh Đỉnh, vị bên cạnh là vụng đệ Tiết Mông.”
Tiết Mông tránh hắn, trợn mắt với hắn.
“Đừng chạm vào ta, ai là đệ đệ ngươi?”
“Ầy, Tiết Mông, ngươi đấy…” Mặc Nhiên thở dài, sau đó lại cong mắt lên, cười nói với Diệp Vong Tích: “Xá đệ không tốt, để Diệp huynh chê cười rồi.”
Hắn không phải đột nhiên thay đổi tính tình, khách khí với Tiết Mông. Chẳng qua vị Diệp Vong Tích này quả thực là người trong tuấn kiệt, tuy y giờ vô danh, nhưng kiếp trước, ở Tu Chân giới trừ Sở Vãn Ninh ra thì người ta chính là đại cao thủ thứ hai.
Trời mới biết kiếp trước Mặc Nhiên ăn bao nhiêu đau khổ Diệp Vong Tích ban cho. Đời này sống lại, với vị lưỡi đao sắc bén này, tu trúc cao khiết anh kiệt, không khỏi dốc sức lấy lòng, ít nhất Mặc Nhiên cũng không muốn làm địch với y nữa.
Một Sở Vãn Ninh đã đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán, lại thêm một Diệp Vong Tích, thế thì làm gì còn ngày tháng thoải mái nữa?
Diệp Vong Tích không nói nhiều lời lắm, khách khí với nhau vài câu, đã về phòng.
Người ta vừa đi, Mặc Nhiên lại quay về sắc mặt vui cười thần ghét quỷ hờn, dùng khuỷu tay thúc Tiết Mông, cười hỏi: “Thế nào?”
“Cái gì mà thế nào?”
“Người này ấy.” Mặc Nhiên hỏi, “Có thích không, có đẹp không?”
“…?” Tiết Mông không hiểu nổi nhìn hắn một cái, mắng, “Tên điên.”
Mặc Nhiên cười ha ha nói: “Bốn người chúng ta ở một viện, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, ngươi nên cảm thấy may vì chúng ta ở với y đi.”
Tiết Mông kỳ quái nói: “Nghe ngữ khí của ngươi, ngươi biết y?”
Mặc Nhiên đương nhiên không thể nói thật, thành lão già không đứng đắn đùa giỡn: “Không quen, có điều, ta nhìn người chỉ nhìn mặt. Ta thấy y đẹp, trong lòng rất vui mừng.”
Tiết Mông mắng: “Ghê tởm!”
Mặc Nhiên cười ha ha, xoay người vẫy vẫy tay, lại đưa lưng về phía Tiết Mông còn đang giữ tư thế mắng người, lười biếng trở về phòng đá của mình, cạch một tiếng chốt cửa lại, nhốt Tiết Mông hùng hùng hổ hổ ở ngoài.
Sáng hôm sau, Mặc Nhiên dậy sớm.
Vì để họ quen sinh hoạt ở chốn đào nguyên, Vũ Dân đặc biệt dời chuyện tu hành tới ba ngày sau. Mặc Nhiên rửa mặt chải đầu xong, thấy Diệp Vong Tích đã ra cửa, hai người kia còn chưa tỉnh, nên đi dạo trên đường phần mình.
Sương sớm giăng, không ít kiếm khách tiên môn bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, phiêu nhiên đi qua, chạy tới nơi tu luyện của từng người.
Mặc Nhiên tới một quán bán đồ ăn sáng, nhìn thấy một nồi cháo ngọt mới nấu, nhớ ra tiểu sư đệ còn bệnh, nên đi tới hỏi: “Bà chủ, cho tám cái bánh bao chiên, thêm một chén cháo ngọt, mang về.”
Vũ Dân bán hàng cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta sáu cái lông vũ.”
Mặc Nhiên ngẩn ra: “Lông gì cơ?”
“Sáu cái lông vũ đấy.”
“… Có phải giờ ta phải đi tìm gà, nhổ mấy cái lông không?”
Vũ Dân kia nâng mắt lên lườm hắn: “Không có lông vũ còn muốn ăn? Đi đi đi.”
Mặc Nhiên vừa giận vừa buồn cười, đang định hỏi lại, bỗng nhiên phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc, có một bàn tay quấn băng thò tới, giữa kẽ tay kẹp sáu chiếc lông vũ lộng lẫy.
“Bà chủ, múc cháo đi, ta trả cho huynh ấy.”
Vũ Dân nhận lông vũ, cũng lười nhiều lời với bọn họ, xoay người đóng gói. Mặc Nhiên nghiêng mặt qua, thấy Diệp Vong Tích đứng cạnh hắn, quả nhiên thanh tú anh đĩnh, khí độ tự hoa.
“Đa tạ huynh nhé.” Nhận bánh bao chiên nóng và cháo ngọt, Mặc Nhiên vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Vong Tịch, “Hôm nay nếu không gặp huynh, có khi bọn ta phải nhịn đói rồi.”
“Không có gì.” Diệp Vong Tích nói, “Thấp Bát cô nương trí nhớ không tốt, hay quên cho người mới đến chút lông vũ. Ta cũng trùng hợp đi ngang qua, chuyện nhỏ thôi có tốn sức đâu, huynh đừng khách khí.”
Mặc Nhiên hỏi: “Buôn bán ở chốn đào nguyên đều cần dùng lông vũ đổi lấy ư?”
“Không sai.”
“Vậy lông vũ lấy từ đâu ra?”
Diệp Vong Tích nói: “Nhổ ra.”
“Nhổ, nhổ…” Mặc Nhiên có chút ngây người, thật sự nhổ từ chim ra à? Chim ở đây có bị họ vặt trụi luôn không thế?
Thấy vẻ mặt kinh dị của hắn, Diệp Vong Tích có hơi buồn cười liếc nhìn hắn: “Nghĩ gì thế? Chốn đào nguyên có một vực thẳm thủy tổ, nghe nói năm đó thượng thần Chu Tước vũ hóa phi thăng ở đó, dưới vực thẳm đều là xích diễm chân hỏa, nóng không chịu nổi. Nên quanh đó có một ngọn núi, trăm thú không thể sống.”
Mặc Nhiên nghe y miêu tả, lập tức nghĩ tới hôm qua lúc đi ngang qua ngoại ô, nơi xa có một rạng mây màu đỏ máu, liền nói: “Vực sâu kia ở phụ cận thành Bắc?”
“Huynh nói không sai.”
“Vậy lông vũ có liên quan gì?”
Diejp Vong Tích nói: “Là thế này, phụ cận vực thẳm thủy tổ tuy không có sinh linh sống được, nhưng trong vực lại có một đám nộ kiêu sống, chúng sống nhờ chân hỏa, ngày ngủ đêm ra. Lông vũ của bọn nó có thể giúp Vũ Dân tinh tiến tu vi.”
“Thì ra là thế.” Mặc Nhiên cười nói, “Chẳng trách phải dùng lông vũ đổi đồ.”
“Ừ. Có điều huynh phải chú ý, ban đêm lúc hoạt động, lông vũ của bọn chúng trở nên tầm thường không khác cú vọ bình thường, cho dù bắt được cũng không thể dùng. Chỉ có thể chờ lúc mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, nộ kiêu bay thành đàn trăm ngàn con trở về vực thẳm thủy tổ. Một khắc sắp tiến vào vực sâu, lông vũ trên người bọn nó sẽ hóa thành kim sắc, khi đó nhổ ra mới dùng được.”
“Ha ha, thế chẳng phải thành tu luyện khinh công à? Nêu không cẩn thận, ngã xuống khéo bị nướng chín luôn. Nếu không đi nhổ, lại thành chết đói.” Mặc Nhiên không nhịn được tặc lưỡi, “Cũng làm người khác phiền mà.”
Diệp Vong Tích: “Chẳng lẽ khinh công huynh không tốt?”
Mặc Nhiên cười nói: “Gần như vậy.”
“Khó mà làm được.” Diệp Vong Tích nói, “Nộ kiêu hành động mạnh mẽ, không thua chim ưng. Huynh không tu hành thêm, không tới mấy ngày đã đói.”
“Vậy…”
Thấy Mặc Nhiên còn thất thần, Diệp Vong Tích thở dài nói: “Ta có lấy được không ít lông vũ, tạm thời cũng không thiếu. Nếu ba người bọn huynh cần, mượn ta tạm cũng được.”
Mặc Nhiên liên tục xua tay, cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ vậy được. Nãy sáu chiếc lông vũ ấy là ta mượn huynh, ta về ăn trước đã, mai lấy được lông vũ, ta trả huynh ngay. Đa tạ nhé.”
Cáo biệt Diệp Vong Tích, Mặc Nhiên cầm cháo về biệt viện.
Phòng Tiết Mông không có ai, có lẽ tỉnh dậy chán quá không