(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sinh hồn của Sở Vãn Ninh, lúc này đã vào trong kết giới.
Nơi đi qua toàn quỷ ảnh lắc lư, quỷ quái bay qua. Nhưng kỳ quái chính là những thân hình huyết nhục mơ hồ đó, ai trước khi chết, cũng đã bị móc tim, lồng ngực họ trống không, hoặc là có máu thịt treo bên ngoài, còn có thể nhìn thấy xương sườn trắng trắng.
Sở Vãn Ninh biết có chuyện lạ, nhưng kết giới phòng ngự ở trấn Thải Điệp ngày càng yếu, y không dám ở lại lâu, đành nhanh chóng tới dinh thự Trần gia.
Tới bên ngoài Trần trạch, ở bốn phía đông tây nam bắc, lại có các đỉnh cao bằng nửa người. Bốn đỉnh, mỗi cái đều phủ khói mờ. Nhưng khói kia không phải màu trắng, mà chia thành đỏ, xanh, nâu, vàng.
Trong đỉnh, chứa đầy máu tươi, nhưng mà bên cạnh, lại thấy một đống thịt đỏ chót.
Tim người!
Bốn đỉnh lò kia, mỗi cái đều nhét đầy, là tim người chết trong trấn Thải Điệp!
"Tụ Sa Thành Tháp..."
Sở Vãn Ninh lẩm bẩm.
Y bỗng nhiên hiểu ra vì sao mình và Mặc Nhiên điều tra bao ngày, lại không thấy kẻ thần bí kia truy tìm linh thể tinh hoa nữa—— gia hỏa kia điên rồi, thế mà hắn lại làm tới bước này!
Cái gọi là Tụ Sa Thành Tháp, chính là móc những trái tim cùng thuộc tính ra, đủ trăm trái, tuy không bằng linh thể tinh hoa, nhưng người chết oan oán lệ ngút trời, cũng sẽ tạo thành sức mạnh không nhỏ.
Nhưng vì sao lại là trấn Thải Điệp?
Vì sao nhất định là La Tiêm Tiêm...
Rảo bước vào viện của Trần gia, trong sảnh đường, Trần viên ngoại và Trần lão phu nhân đã song song treo cổ tự tử, tim của họ cũng bị móc ra, nhưng lại không giống những thi thể dân trấn ngoài kia, từ phần eo hai người trở xuống đã bị sức mạnh ghê gớm nào đó xé rách thành từng mảng, đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu từ lâu.
Tìm tòi trong đại sảnh một vòng, không thấy bóng dáng La Tiêm Tiêm, lại đi sâu vào, đến từ viện, nhìn thấy trước bài vị tổ tiên Trần gia có một bát thịt nát. Nhìn kỹ, trong đống thịt nát còn có nửa con mắt, một đốt ngón tay...
Sở Vãn Ninh thấy cảnh buồn nôn này, đang muốn rời đi, đột nhiên, y nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng cười thanh thúy.
Bỗng nâng mắt lên, đèn lồng giấy trắng tung bay, ánh nến tự vụt sáng.
La Tiêm Tiêm ngồi trên xà nhà, đôi chân trần trắng nhỏ như ngọc, mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, đang lắc lư, nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Ninh.
"Ôi trời, phát hiện ra ta rồi."
Nàng cười duyên, tuy rằng diện mạo như trong trí nhớ, nhưng giữa khuôn mặt vui vẻ, lại không giống vẻ thẹn thùng ngượng ngùng của vong hồn Sở Vãn Ninh biết. Nàng kiêu ngạo, nóng như lửa, đôi mắt vẫn tròn xoe, lại lóe ánh đỏ như máu yêu dị.
La Tiêm Tiêm, ma hóa.
Thiên Vấn thẩm quỷ, chỉ được một lần. Sở Vãn Ninh khi tới trấn Thải Điệp phục ma, đã dùng Thiên Vấn thẩm nàng rồi, cách này không thể dùng lần hai. Cách duy nhất, chính là áp chế ma tính trong linh hồn nàng, gọi bản tâm của nàng về, rồi hỏi chuyện.
Sở Vãn Ninh nói: "La Tiêm Tiêm, ngươi làm gì đây?"
Trận pháp đã kết trong tay áo, vận sức chờ phát động.
"Hì." Cô nương xinh xắn lanh lợi giòn giã nói, "Ta đang vui, ai cần ngươi quan tâm."
Sở Vãn Ninh lắc đầu, mày hạ càng thấp, ấn đường hiện lên một nếp nhăn, như khắc lên.
"Trong bát kia, là đệ đệ của Trần Bá Hoàn?"
"Ồ, ngươi bảo hắn hả." La Tiêm Tiêm chẳng chút để ý nói, "Bên trái mới đúng, bên phải kia là ả tiện nhân họ Diêu bị lão nương băm nát."
"...!"
"Ai bảo ả xui xẻo, không nhìn trúng người khác, cố tình ỷ mình là thiên kim huyện lệnh, muốn cướp chồng của lão nương. Nên băm nát vụn mới tốt!"
La Tiêm Tiêm lúc này đã hoàn toàn mất trí, khác hẳn tính nết trời sinh như hai người, càng không nhận ra vị trước mắt là "Diêm La ca ca" minh oan giải tội cho mình.
Sở Vãn Ninh nghe nói Trần Diêu thị cũng bị phanh thây, lòng càng lạnh, trầm giọng hỏi: "Thế... Tiểu muội Trần gia..."
"Muội ấy tốt với ta, ta không tệ bạc với muội ấy."
La Tiêm Tiêm nói, cười mỉm, môi đỏ tươi diễm lệ, như phủ máu.
Nàng xoa bụng mình, sáng lạn nói:
"Nên muội ấy ở đây."
"Ta ăn muội ấy rồi. Thế thì muội ấy có thể ở cạnh ta, sẽ không bị người khác bắt nạt."
"... Ngươi thật sự điên rồi."
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trong tay đã lóe lên, ánh kim như mũi nhọn thoáng chốc chiếu rực cả căn phòng. Sở Vãn Ninh phi thân lên, trong tiếng kêu kinh hãi của La Tiêm Tiêm đập pháp chú lên trán nàng.
Lệ quỷ thét lớn!
Tấn công thần tốc, thân thủ Sở Vãn Ninh nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra mười sợi xích ánh kim rạng rỡ, trói chặt La Tiêm Tiêm.
Ngón tay thon dài lành lạnh của y, ấn lên ấn đường nàng. Ánh sáng trong mắt chớp động, như có điện, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, trầm như lôi vân.
Môi mỏng nhạt màu khẽ mở, niệm pháp chú.
Hai mắt La Tiêm Tiêm trợn lớn, miệng chảy nước miếng, khuôn mặt vốn tú mỹ xinh đẹp vặn vẹo: "Câm mồm, thả ta ra! Ta nợ máu trả bằng máu, thì đã làm sao!"
Sở Vãn Ninh không thèm để ý, con ngươi thanh lãnh hạ xuống, ánh sáng đầu ngón tay càng chói.
"A——!" La Tiêm Tiêm điên cuồng khóc thét lên, "Thả ta ra! Thả ta ra!! Đầu ta đau quá! Ta không chịu nổi!!!"
Nàng thê thảm kêu lên, bỗng nhiên ngừng la hét, đáy mắt tràn ngập huyết quang, khóe miệng âm thầm cong lên.
Hai tiếng cười quỷ quyệt vang lên.
"Ngươi mong ta kêu như vậy nhỉ? Vị tiên quân này?"
"!"
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh mở lớn, gần như thu tay lại trong nháy mắt, phóng thân tránh xa.
Bóng trắng nhanh chóng, khó khăn lắm tránh được toái hồn chưởng La Tiêm Tiêm đánh tới, phiêu nhiên đứng dưới hành lang, lụa trắng tung bay.
La Tiêm Tiêm chậm rãi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đau đớn đã biến mất, nàng chẳng phải chịu ảnh hưởng nào từ tịnh hóa chú của Sở Vãn Ninh, linh lực ngược lại còn mạnh hơn khi nãy!
"Chỉ bằng tịnh hóa chú, cũng muốn làm ta bị thương."
La Tiêm Tiêm cười lạnh.
"Lão nương ăn hơn ngàn chi khí người sống trong trấn này, chỉ còn một đêm cuối cùng để luyện hóa thân thể phàm nhân. Đến lúc đó ta có thể cứu Trần lang về từ địa phủ, bọn ta song túc song phi, rời xa hồng trần. Sao ta có thể thất bại trong gang tấc, hỏng hết trong tay đạo sĩ ngươi được!"
Bản tính nàng đã mất, chấp niệm duy nhất trong lòng, chính là vĩnh thế không phân ly với Trần Bá Hoàn.
Lòng Sở Vãn Ninh khẽ động, trầm giọng hỏi: "Ai nói với ngươi, làm vậy có thể luyện hóa thân thể phàm nhân?"
"Liên quan gì tới ngươi!"
Sở Vãn Ninh lãnh đạm nói: "Kẻ này nói bậy nói bạ, nguyên thân của ngươi đã tan thành tro bụi, muốn trùng tu phàm thai, nhất định phải vào luân hồi. Nào có cái đạo lý hấp thụ hơn ngàn chi khí người sống thì có thể trọng sinh. Hắn lừa ngươi tàn sát toàn bộ người trong trấn, chỉ vì gom cho đủ tim, tụ