Lý lão gia bất ngờ nhận được mật báo Trần Hạ đang bị giam chân ở Thanh Nha, chưa thể trở về ngay.
Lý lão gia cả một đêm nóng ruột không ngủ được, sáng sớm hôm sau liền cho người cải trang, sắp xếp cho Tiểu Hướng hồi cung theo đường cấp đồ kho lương thực.
Tiểu Đinh đưa Tiểu Hướng đã thay trang phục ra cửa sau để lên xe.
Trước khi lên, Tiểu Hướng cảm kích nói vài lời.
"Cảm ơn cậu, hy vọng những lần gặp sau..
là lúc chúng ta trong hoàn cảnh khác.."
Tiểu Đinh gật đầu, đỡ Tiểu Hướng lên xe, đứng đó vẫy tay chào, đang đứng lặng người, cậu chợt nhớ ra một chuyện, cố gắng nói với.
"Nếu gặp thiếu gia, xin hãy gửi lời hỏi thăm của tôi cho thiếu gia, cả nhà đều mong thiếu gia về thăm một lần.."
Tiểu Hướng gật gật đầu, chiếc xe đi khuất dần, Tiểu Đinh đứng đến khi chiếc xe khuất lối xa mới an tâm quay trở vào.
Lý lão gia đứng cạnh khung cửa sổ, suy ngẫm một mình.
Tiểu Đinh bưng bát thuốc tới, xót ruột nhìn thấy gương mặt tiều tụy của lão gia.
"Lão gia thuốc tới rồi, lão gia uống đi, từ ngày thiếu gia kiếm được thần dược này, con thấy lão gia sức khỏe tốt hơn."
Tiểu Đinh khéo léo bưng đến tận tay cho lão gia.
"Lão gia dùng đi."
Lý lão gia nhận lấy bát thuốc, ngồi xuống thong thả thổi vài hơi cho nguội.
Ánh mắt nhu thuận vài phần khi nhắc đến Lý Thống.
"Con trai ta, sau này phải nhờ vả vào nó hết rồi, không biết nó có gánh gồng được không.
Thân già này đúng là không được hưởng trọn vẹn cái hiếu của con trai ta rồi."
Tiểu Đinh đứng bên lắc đầu.
"Sao lão gia nói vậy chứ, lão gia đừng nói mấy lời không hay, lão gia còn phải sống lâu sống thọ để bế cháu chứ."
Lão gia uống một ngụm thuốc, cười cười rồi lại thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Sinh mạng con người dù có cố gắng thế nào cũng không thắng nổi luật trời đâu, không thể nói chắc chắn một việc gì cả."
Tiểu Đinh đứng cạnh lão gia, cậu nhận thấy mỗi năm lão gia lại trông già hơn, yếu hơn, lại thêm bạo bệnh nữa, dáng người gầy ruộc đi, lưng cũng không còn thẳng tắp vững chắc nữa, mái tóc lâm râm cả râu và tóc đều bạc hết rồi.
Bỗng cậu lại nhớ tới câu chuyện đêm qua, không cầm được lòng mà khóc, cậu nén không phát ra tiếng, cậu chỉ dám cúi đầu khóc, sự ảm đạm, u tối trong căn phòng bao trùm lên hai thân ảnh.
Tiểu Hướng nằm nghỉ ngơi đằng sau xe bò chở lúa, nàng mơ màng nhớ lại hồi còn bé, vô tư chạy nô đùa bên công chúa nhỏ, hai người như chị em cứ thế vô tư, giấc mơ đẹp đến độ Tiểu Hướng bất giác cong khóe môi cười.
Mất hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng vào được trong cung, Tiểu Hướng nhảy khỏi xe, nàng vội vã chỉ muốn tìm đến công chúa ngay bây giờ.
Bước nhanh len lỏi vào trong cung, nhưng vừa tới ngã ba quành thì có một đám người đứng chặn đường cô.
Tiểu Hướng bấm bụng đây chẳng phải là người của hoàng hậu sao.
Tiểu Hướng cúi thấp mặt, hành lễ, vẻ ngoài tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn sơ sót vài nét hoảng sợ, lo lắng.
Tiểu Hướng toan tính bước qua thì bị hai thị vệ kia chặn lại.
Vị tổng quản của hoàng hậu dùng ánh nhìn châm biếm, xem thường, bắt đầu tra hỏi cô.
"Ngươi ngẩng mặt lên, người của công chúa đây có phải không?"
Đuôi mắt xếch lên, kéo dài, cong cong lại càng khiến gương mặt của bà tổng quản kia trông gian xảo, ti tiện hơn.
Tiểu Hướng biết rằng không thể trốn thoát, rõ ràng là hoàng hậu cố tình ra tay với cô, Tiểu Hướng ngước mắt lên nhìn vị tổng quản kia rồi nhanh chóng cúi mặt xuống.
"Ngươi cũng gan quá nhỉ, còn nghe đồn rằng có kẻ giả ma giả quỷ dọa lính canh để trốn ra ngoài.
Ngươi nói xem có phải trùng hợp ta thấy ngươi ở đây không?"
Tiểu Hướng thoát nét giật mình, nàng nhớ lại đêm trước, lúc đấy nàng đang gặp thiếu gia Lý Thống đó sao, chẳng lẽ bọn họ cũng phát hiện ra.
"Nô tì thật sự là có xin phép công chúa ra ngoài thành, vì có chuyện gia đình.."
Vị tổng quản kia không muốn nghe cô giải thích, đã vội phất tay áo lên, chen ngang.
"Không cần nhiều lời, người đâu kéo cô ta vào nhà kho chờ hoàng hậu phạt như thế nào."
Tiểu Hướng bị lôi đi, vết thương ở đùi mới giảm đau chút, lúc này lại bị lôi lôi kéo