Chương 49
Nguyễn Nhược Nhược nhìn thấy sắc mặt Diêu Kế Tông nặng nề, nhịn không được thúc hắn một cái hỏi.
- Ngươi làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì vậy?
Diêu Kế Tông phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười:
- Không có gì.
Lại đột nhiên nhớ tới, Sở Thiên Diêu muốn đi cùng tới thăm Bộ Bình Xuyên. Không kìm nén được chua xót trong lòng, hắn lại hỏi:
- Bộ Bình Xuyên thế nào? Thương thế đã khá hơn chút nào chưa?
- Hiện tại hắn đã chịu uống thuốc dưỡng thương, dần dần hồi phục lại rồi.
Nhắc tới Bộ Bình Xuyên, Lý Hơi nói:
- Nhược Nhược, nếu thất hoàng tử đã cứu hắn, hẳn là hắn không còn ý muốn giết hoàng tử nữa?
- Luận tình nói lý, sẽ nên như thế, nhưng Bộ Bình Xuyên vẫn còn hận Lý Mân đấy, trời biết hắn sẽ làm như thế nào. Không chừng, hắn sẽ giết Lý Mân sau đó lại tự sát, một mạng đền một mạng, báo lại ân cứu mạng.
Nguyễn Nhược Nhược nói xong, lắc đầu không thôi, cũng không phải nàng nói ngoa, hiệp khách cổ đại hành xử thường thường cố chấp cực đoan.
- Nhưng trong bất hạnh có may mắn, Bộ Bình Xuyên còn có một nhược điểm, không phải là Lý Sướng sao? Hiện tại chỉ có Lý Sướng mới ngăn hắn lại được.
Đúng rồi, may mắn còn có Lý Sướng. May mắn trên thế gian này vạn vật đều có tương sinh tương khắc, mỗi một vật đều khắc chế lẫn nhau.
************************
Từ khi Nguyễn Nhược Nhược tới, Bộ Bình Xuyên bắt đầu phối hợp chữa trị. Nhưng, hắn càng ngày càng trầm mặc, vốn là người nói ít, giờ khiến hắn mở miệng càng khó hơn. Giờ hắn ở trong phòng đóng chặt cửa lại, không cho bất kỳ một ai bước vào. Trừ phi Nguyễn Nhược Nhược đưa tin tức Lý Sướng cho hắn, nếu không, cả ngày hắn không nói lời nào.
Hôm nay Nguyễn Nhược Nhược đến thăm hắn, không phải đi một mình, mà đưa Sở Thiên Diêu cùng Diêu Kế Tông đi theo.
Hôm nay Sở Thiên Diêu đã thay đổi cách ăn mặc, đầu không còn vấn khăn đội đầu nữa, cũng không mặc trang phục nam tử. Mà mặc Hồ phục thịnh hành trong thời kỳ Khai Nguyên Đại Đường nam nữ đều có thể mặc, cổ áo hở ngực, bó sát người, tay áo, cổ tay áo, cổ áo cùng đường viền vạt áo đều thêu một đường ren. Bên hông mang đai lưng, chân đi nhuyễn cẩm hài. Mái tóc màu đen được vấn theo kiểu thiếu nữ chưa lập gia đình "thùy tấn song hoàn", hai má được phớt phấn hồng. Vừa anh khí lại quyến rũ, một loại khí chất trong cương có nhu. Diêu Kế Tông nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trừng mắt há miệng nhìn ngây ngốc, bộ dáng kinh ngạc vô cùng. Ngay cả Nguyễn Nhược Nhược, quan sát nửa ngày trời, mới tán thưởng cười nói:
- Nhìn từ trên xuống dưới, anh thư từ trên xuống dưới. Từ dưới nhìn lên, anh thư từ dưới lên. Sở Thiên Diêu, giờ mới đúng là ngươi nha.
Diêu Kế Tông tiến lại gần kiểm tra mắt cá chân của Sở Thiên Diêu, xác nhận có thể đi lại như thường. Ở chỗ mắt cá chân bị thương dù chưa khỏi hẳn, đi lại bình thường không có đáng ngại lắm. Hắn thật cẩn thận, không chịu cho nàng cưỡi ngựa, bắt nàng phải ngồi xe ngựa, cẩn thận đỡ nàng lên xuống xe. Nguyễn Nhược Nhược nhìn thấy cử chỉ hắn nhẹ nhàng như vậy:
- Ngươi có kỳ cục không? Dù Sở Thiên Diêu là nữ nhi cũng không đến mức kém đến thế, ngươi lại coi nàng như nữ nhi bình thường, làm như bình sứ không bằng.
Diêu Kế Tông há miệng trả lời ngay:
- Ta thế nào so được với sự cẩn thận chu đáo của Lý Hơi nhà ngươi, thật sự sợ đem ngươi ngậm trong miệng thì tan, cầm trong tay sợ vỡ.
Ba người thành một hàng đi vào trong phòng Bộ Bình Xuyên đang ở dưỡng thương, thấy hắn dựa vào nhuyễn tháp gần cửa cửa sổ ngồi một mình ngẩn người, tinh thần phiêu du. Có khách nhân đến thăm, hắn không nghĩ tới tiếp đón. Tuy rằng hơi cúi thấp người đón chào, nhưng nhìn thấy thần sắc vẫn còn ảm đạm.
Hắn chỉ ở trên nhuyễn tháp hơi cúi người thôi, Sở Thiên Diêu vội vàng tiến lên ngăn lại hắn nói:
- Ngươi đừng động, cẩn thận động tới vết thương.
Bộ Bình Xuyên bình tĩnh nhìn lại, ngạc nhiên nói:
- Sở Thiên Diêu, là ngươi.
Giờ phút này hắn mới nhìn rõ thiếu nữ mặc Hồ phục trước mặt là Sở Thiên Diêu.
- Đúng là ta, ta đi cùng với Tiểu Vương Phi tới thăm ngươi. Ngươi có tốt không?
Khóe môi Bộ Bình Xuyên nhếch lên, nở nụ cười thê lương:
- Tốt? Có cái gì tốt? Có cái gì không hư?
Sở Thiên Diêu ngẩn ra, không rõ lời này của hắn:
- Ngươi làm sao vậy?
Bộ Bình Xuyên khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về đề tài này. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược có ý hỏi, nàng hiểu được hắn không tiếng trả lời vì vấn đề gì.
- Hôm qua ta thăm Lý Sướng, nàng vẫn như cũ. Ta nói chuyện gì cũng không thấy nàng có phản ứng, cũng nói cho nàng biết chuyện ngươi không có chết, có vẻ nàng không nghe thấy. Xem ra chỉ còn cách ngươi tự mình lộ diện mới có hiệu quả.
Nhìn thấy ánh mắt của Bộ Bình Xuyên ảm đạm, Sở Thiên Diêu tới an ủi nói:
- Sẽ không có chuyện gì, tuy bây giờ Lý Sướng chưa thể khỏe lại, nhưng chỉ cần ngươi xuất hiện, nhất định nàng sẽ tỉnh lại. Tâm bệnh của nàng là ngươi, ngươi sẽ là người cởi bỏ khúc mắc cho nàng.
- Ngươi không ở trong phòng mà ngồi, một mình ở nơi này đi tới đi lui làm gì chứ?
Nguyễn Nhược Nhược đi đến đây tìm hắn.
Diêu Kế Tông buồn bã ỉu xìu:
- Trong phòng rất chật, nhường lại cho các ngươi chứ sao.
- Nhường lại cho chúng ta, hay là nhường lại cho hai người bọn họ?
Nguyễn Nhược Nhược châm biếm.
Diêu Kế Tông phiền muộn nửa ngày, nói một câu không đầu không đuôi:
- Ngươi cũng tới rồi.
Nguyễn Nhược Nhược hiểu rõ ý tứ của hắn:
- Ta sớm nghĩ tới, ngày đó, khi biết thân phận nữ nhi của nàng. Nàng không phải là nam tử, sẽ không như lời ngươi nói, giống ngươi cùng thầm mến Lý Sướng, tất nhiên là nàng thích Bộ Bình Xuyên. Nhưng mà, Diêu Kế Tông, ta nghĩ chuyện này đã là chuyện quá khứ.
- Ta cũng hy vọng là chuyện quá khứ, nhưng mà, nhìn lại coi, tựa hồ vẫn giống như lúc ban đầu.
- Rốt cuộc là quá khứ hay là hiện tại, nếu như ngươi không chắc chắn, phải đi hỏi nàng một chút là được - Nguyễn Nhược Nhược thích mọi việc được rõ ràng.
Đây cũng là tôn chỉ làm việc của Diêu Kế Tông, nhưng mà, giờ phút này hắn lại không dám quyết định. Hắn có chút không dám đi hỏi vấn đề kia, vạn nhất không phải đáp án mà hắn muốn nghe thì phải làm sao bây giờ? Bởi vì không quả quyết, nên hắn biết, hắn là cực kỳ thích Sở Thiên Diêu. Chỉ có thích mới có thể để ý đến vậy, mới lo được lo mất như thế. Đà điểu giấu đầu trong cát, mọi người đều cười nó vụng về. Nhưng, bản thân mỗi người đều không dám nhìn thẳng vào sự thật đó, hà tất phải lấy bộ dáng của nó ra làm trò cười. Với tính tình sảng khoái như Diêu Kế Tông, cũng có thời điểm lâm vào tình thế khó xử tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi đi thăm Bộ Bình Xuyên trở về, Diêu Kế Tông đưa Sở Thiên Diêu trở về phủ. Tiếp tục đưa nàng tiến vào trong khuê phòng ở hậu viện, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó cởi giày ra, kiểm tra chỗ mắt cá chân bị thương, lấy thuốc ôn nhu giúp nàng xoa bóp.
- Ngươi có chuyện gì phiền muộn sao?
Sở Thiên Diêu nhìn Diêu Kế Tông cúi đầu bận việc nửa ngày, đột nhiên nói.
Diêu Kế Tông ngẩn ra, bàn tay đang xoa bóp cũng dừng lại. Cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ nói:
- Nào có a.
- Vậy tại sao ngươi không nói lời nào?
Diêu Kế Tông cắn răng một cái, bỏ đi bỏ đi, cùng lắm thì nhận một đao cho thoải mái. Vì thế thu dược cao lại, lau hai tay, nhìn Sở Thiên Diêu đang ngồi ở trước mắt. Yên lặng nhìn nàng, nói:
- Được, hiện tại ta với ngươi cùng nói chuyện. Mỗi một lời một chữ của ta, ngươi phải cẩn thận nghe, cẩn thận trả lời lại. Hiểu chưa?
Nhìn bộ dáng Diêu Kế Tông nghiêm túc thận trọng như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Thiên Diêu nhìn thấy, ngạc nhiên vô cùng. Vội vàng gật đầu nói:
- Hiểu được.
- Sở Thiên Diêu, ngày đó, ta ôm ngươi trở về từ Long Phủ, đã từng nói, người yêu trong mộng ta chính là ngươi. Ngươi còn nhớ rõ chứ?
Sở Thiên Diêu không ngờ hắn nói câu này, nhất thời mặt đỏ lên, thanh âm ấp úng:
- …Nhớ rõ.
- Lúc đó chỉ có ta nói ra tâm ý của mình, còn chưa nghe thấy ngươi đồng ý. Không biết ý tứ của ngươi như thế nào? Ta thích ngươi, còn ngươi? Có nguyện ý theo ta không?
Diêu Kế Tông nói một hơi xong, dừng lại một chút, sợ rằng mình không nói tiếp được nữa.
Sau nửa ngày, Sở Thiên Diêu chỉ biết kinh ngạc nhìn hắn, không nói được một lời. Tâm tình của Diêu Kế Tông dần dần nặng trĩu, đột nhiên hắn nhảy dựng lên.
- Ngươi cũng không cần nói gì, coi như ta chưa từng hỏi qua.
Cái gọi là "Gần hương tình càng khiếp, không dám hỏi tới người". Chỉ vì càng tiếp cận đáp án, lại càng thiếu dũng khí. Sợ hãi cảnh còn người mất, sợ rằng năm tháng sẽ thay đổi tình cảm tốt đẹp giữa hai người
Quả nhiên Sở Thiên Diêu không nói gì, chỉ đứng dậy lấy từ trong rương ra một vật. Đưa tới trước mặt Diêu Kế Tông, nói:
- Cái hoa đăng này, khi trước Bạch Mẫu Đơn muốn có nó, bất luận như thế nào ta cũng không chịu đưa cho nàng, lại mang từ Lạc Dương về tới Trường An cất giữ. Ngươi nói vì cái gì?
- Là-- yêu người yêu cả vật sao?
Diêu Kế Tông nhìn hoa đăng vẫn hoàn mỹ như cũ, không có lấy một vết xước. Giống như ở giữa đống tiền trăm ngàn vạn nhân dân tệ, mừng rỡ điên cuồng, khó có thể tin được.
Sở Thiên Diêu thẹn quá thành giận, sẵng giọng:
- Thật dốt, như vậy còn muốn hỏi.
Diêu Kế Tông tuy bị ăn mắng, nhưng cười giống như nhặt được mười tám khối kim nguyên bảo. Đột nhiên nhảy ra ngoài cửa, nhìn ngó xung quanh, mới lui trở về đóng lại cửa phòng lại. Tiến tới trước mặt Sở Thiên Diêu:
- Thừa dịp nương ngươi không ở nhà, để cho ta hôn một cái đi, một chút thôi.
Đôi môi Sở Thiên Diêu đỏ mọng, như một ly rượu vang đỏ. Khiến hắn muốn nếm thử một ngụm, say mà ngã vào trong đó.
Đã có được bài học lần trước, lần này hắn tốc chiến tốc thắng. Không chờ nàng đồng ý, hắn rướn người về phía trước, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Sở Thiên Diêu sửng sốt, trái tim đột nhiên đập loạn. Chưa từng tiếp xúc da thịt lần nào, khiến ọi cảm giác của nàng trở lên đình trệ -- đình trệ như thể cam tâm tình nguyện. Một nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu, mặc dù không lâu, chỉ là vội vàng tiếp xúc, nhưng mà lại ngọt, ngọt vô cùng, nàng chỉ cảm thấy ở đầu lưỡi đều là mật ngọt. Ngọt ngào không có lời nào có thể tả
Diêu Kế Tông cũng cảm thấy ngọt, đôi môi mềm mềm, cảm giác giống kẹo mạch nha. Làm cho hắn nhịn không được, muốn nhấm nháp càng nhiều ngọt