Chương 50
Thụy An Vương và Thụy An Vương Phi khi chạy tới nơi, thì vẫn thấy Lý Sướng ôm chặt Bộ Bình Xuyên mà khóc. Trong lòng nàng tích tụ đã lâu ngày, đột nhiên bộc phát, phát tiết ra giống như nước sông chảy về biển .
- Ngươi...... Ngươi...... Ngươi là người hay là quỷ?
Nhìn thấy Bộ Bình Xuyên, Thụy An Vương cả kinh đến nỗi sắc mặt biến đổi. Chính tay mình đã đâm chủy thủ vào ngực của hắn. Bây giờ hắn lại bình an đứng ở đây. Không phải là quỷ thì là gì?
Bộ Bình Xuyên nhìn thần sắc Thụy An Vương biến đổi như vậy, dễ dàng đoán ra ai đã “ban tặng” một dao kia cho hắn.
- Là ngươi giết ta? Thực đáng tiếc, ta chưa chết.
Thụy An Vương cả kinh cả nửa ngày, cuối cùng nghe thấy những lời này thì bình tĩnh lại. Là người hắn không cần sợ, là quỷ thì không thể đối phó được, thu thập một người mà nói là chuyện đơn giản.
- Ngươi mệnh lớn tránh được một kiếp. Bây giờ lại còn dám mò đến Thụy An Vương Phủ, dụ dỗ nữ nhi của ta, vậy là ngươi đang tự tìm đường chết rồi. Tiết Tấn, bắt hắn cho ta.
Hai bên Tiết Tấn đều là tâm phúc của Thụy An Vương, họ lập tức nhảy ra, trường kiếm bên hông tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía. Bộ Bình Xuyên nhìn thấy trở nên khẩn trương, theo bản năng sờ thắt lưng của mình, nhưng không thấy gì cả. Lúc này mới nhớ ra ở đêm đoan ngọ, kiếm của hắn rơi mất rồi.
- Tiết Tấn, ngươi dám, ngươi muốn giết hắn thì hãy giết ta trước.
Vẫn còn đang khóc, đột nhiên Lý Sướng ngừng khóc, tiến lên che Bộ Bình Xuyên ở phía sau, Bộ Bình Xuyên liền kéo nàng ra phía sau mình. Nàng vùng vẫy thoát ra, nhìn Thụy An Vương nói:
- Cha, nếu người lại xuống tay với Bộ Bình Xuyên, ta sẽ nhảy xuống lầu. Ta nói được là làm được, không tin người hãy thử xem.
Một nữ tử ôn nhu như nước, đột nhiên bùng phát như lửa cháy.
Thụy An Vương giật mình, không cần thử, hắn biết lời nói vừa rồi của nữ nhi không phải là đe doạ suông.
Vẫn một mực quan sát sự việc, bỗng nhiên Thụy An Vương Phi nói:
- Tiết Tấn, ngươi đi ra ngoài trước. Những người khác cũng ra khỏi phòng đi.
Vương Phi đã hạ lệnh, những người hầu tức khắc theo nhau đi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn phu thê Thụy An Vương cùng với Lý Sướng và Bộ Bình Xuyên. Thụy An Vương Phi đến trước mặt Bộ Bình Xuyên, cẩn thận đánh giá hắn một phen, trong lòng thầm khen: Khá lắm, bề ngoài tuấn tú, còn thâm tình như biển, thật xứng đáng là một đấng lang quân tốt. Biết rõ vào vương phủ sẽ vào tử lộ không có đường lui, mà vẫn còn tới. Tình cảm với nhi nữ quả thật chân thành, sâu đậm không nghi ngờ gì cả.
Suy nghĩ một lát, Thụy An Vương Phi hỏi:
- Tên ngươi là Bộ Bình Xuyên?.
- Vâng.
- Ngươi là người ở nơi nào?
- Thần đến từ Ngọc Môn quan ngoại.
- Ngọc Môn quan ngoại, hóa ra là người trong đại mạc. Ngươi tới Trường An du lịch sao?
Bộ Bình Xuyên do dự một chút rồi trả lời:
-Vâng.
- Trong nhà ngươi còn những ai?
Thụy An Vương Phi thấy một mình hắn tới nơi đây lập nghiệp, thái độ của nàng thêm dịu dàng, ngữ khí thêm phần thân thiết. Bộ Bình Xuyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thoáng giật mình nói:
- Trong nhà chỉ có mỗi mình thần.
Năm ấy tỷ tỷ qua đời, hắn liền dứt khoát rời khỏi nhà. Tỷ tỷ mất, hắn không có cách nào yêu mến phụ thân. Nhà ở sa mạc, đã không còn ý nghĩa gì với hắn nữa.
- Nương, hắn là cô nhi.
Lý Sướng nói thêm. Thấy mẫu thân nói chuyện nhẹ nhàng với Bộ Bình Xuyên, lòng nàng tràn đầy cảm kích.
- Vũ nhi, nàng hỏi hắn những chuyện đó làm gì?
Thụy An Vương nghe được không còn kiên nhẫn.
- Nữ nhi đã thành ra như thế này, nó đã quyết không phải gả cho Bộ Bình Xuyên bằng không sẽ không xuất giá, ta hỏi lai lịch của hắn cũng không được sao?
Thụy An Vương nghe vậy cả kinh.
- Nàng muốn gả nữ nhi cho hắn, tuyệt đối không được.
Cơ hồ sắp nổi trận lôi đình.
- Cha, nương nói đúng, đời này không phải Bộ Bình Xuyên con sẽ không xuất giá. Nếu không thể gả cho hắn, con tình nguyện quy y xuất gia, cả đời phụng dưỡng cửa phật.
- Ngươi có làm ni cô ta cũng không thể gả ngươi cho hắn, đường đường là thiên kim của Vương phủ, sao có thể gả ột gã giang hồ lãng tử.
- Đương nhiên không thể gả nữ nhi cho giang hồ lãng tử. Cho nên, Bộ Bình Xuyên, ngươi có thể hàng đêm lẻn vào vương phủ của ta mà không bị thị vệ phát hiện hẳn là thân thủ bất phàm. Nay Hoàng Thượng mở khoa thi Hương cả văn lẫn võ, nếu ngươi có thể đoạt được chức võ Trạng Nguyên trở về, ta liền đem viên minh châu của ta gả cho ngươi. Nếu không thể, Sướng nhi, ngươi không thể trách nương không tác hợp cho các ngươi. Cha ngươi nói đúng, đường đường là thiên kim của Vương Phủ không thể gả cho giang hồ lãng tử phiêu bạt được.
Thụy An Vương Phi nói như vậy, tuy rằng đưa ra điều kiện ‘Võ Trạng Nguyên’ nhưng điều này đã là cực kỳ khoan dung. Với thân thủ của Bộ Bình Xuyên, chức Võ trạng nguyên kia cũng không phải là khó. Trên thực tế nàng đang nghĩ vì nữ nhi. Lần này Lý Sướng tự vẫn, đã phát sinh chuyện mất hồn mất trí, làm cho người làm mẫu thân như nàng hiểu được, vô luận thế nào không thể làm khó nam nhân này được. Cho nên, nàng không thể tiếp tục để cho Thụy An Vương nhất thời tức khí mà sinh ra bi kịch.
Khi mẫu thân đưa ra điều kiện này, đầu tiên Lý Sướng vui mừng, tiếp đó thì ngẩn ra. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Bộ Bình Xuyên vẫn đứng ở đó. Bộ Bình Xuyên cũng kinh ngạc, một lúc lâu cũng không nói gì, vẫn yên lặng đứng ở đó.
Thụy An Vương thật không tán thành đề nghị này của thê tử, hắn không muốn gả nữ nhi cho tên giang hồ kia. Nhưng khi thấy Bộ Bình Xuyên chần chừ không quyết đoán, hắn nuốt lại lời phản đối, ra vẻ khoan dung độ lượng nói:
- Đúng vậy, nếu ngươi tham gia thi võ, có thể đứng đầu bảng, ta sẽ gả Sướng nhi cho ngươi. Ngược lại nếu không được, tức khắc phải rời khỏi nơi này. Thấy tâm tư nữ nhi của ta đã đặt vào ngươi, ta cho ngươi một con đường bình an mà trở về Ngọc Môn Quan.
Lý Sướng nín thở chờ Bộ Bình Xuyên trả lời, thật lâu sau hắn mới quay đầu nhìn nàng, cúi đầu nói:
- Thực xin lỗi, ta tuyệt đối không thể đi thi võ Trạng Nguyên được.
Sắc mặt Lý Sướng trắng bệch, ngay cả Thụy An Vương Phi cũng ngạc nhiên thất thanh hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi không thi?
********
Được Sở phu nhân cho phép, Diêu Kế Tông và Sở Thiên Diêu luyến ái công khai. Hàng ngày hắn đều chạy đến Sở phủ, hai người đi cùng một chỗ, so với mật đường còn khăng khít hơn. Hắn cùng Sở Thiên Diêu vui đùa với Phi Hổ, cưỡi ngựa, luyện kiếm...... Hắn nói:
- Trước kia ta cũng học qua đấu kiếm một thời gian .
Quả thật hắn đã học qua đấu kiếm. Hắn có hứng thú với rất nhiều thứ, cái gì cũng hứng thú nhưng lại thiếu tính nhẫn nại nên chỉ học một chút rồi thôi. Nhưng lúc này hắn lại kiên nhẫn luyện cùng bạn gái. Hắn có căn bản lại thông minh, nếu kiên trì hẳn sẽ học được rất nhiều. Mới đầu Sở Thiên Tiêu thấy hắn học võ lại thấy buồn cười, về sau lại thấy hắn có tiến bộ cực nhanh. Hắn không khỏi cảm thán:
- Oa, nhìn không ra ngươi tuy là tay ăn chơi nhưng lại có võ công nha!
Diêu Kế Tông dõng dạc nói:
- Đó là thiên phú dị bẩm của ta, tư chất hơn người. Bất quá...... Sau này xin ngươi, ba từ ‘tay ăn chơi’ này có thể hay không không cần nhắc lại nữa?
Sở Thiên Tiêu cười ha ha, nhanh chóng rời đi. Rồi sau khi quay về, đưa cho hắn một thanh kiếm:
- Cầm lấy, cái này cho ngươi.
Sở Thiên Diêu mừng rỡ:
- Cám ơn Tam ca.
Diêu Kế Tông không biết vì sao mà nàng cao hứng như vậy, cũng không dám chậm trễ nhận kiếm, cũng nói theo như vẹt:
- Cám ơn Tam ca.
Thời cổ đại kiếm là binh khí đứng đầu trong mười tám loại vũ khí truyền thống, kiếm được xưng tụng là "Bách trận chi quân", "Bách binh chi soái". Ở thời kỳ ban đầu, chế tạo kiếm có độ khó khăn rất lớn, đặc biệt chú trọng tới tạo hình cùng công nghệ chế tạo, bảo kiếm tốt càng tốn thời gian và sức lực hơn, bởi vậy chỉ có người có quyền thế với nhân tài mới có thể chế tạo được bảo kiếm. Vì thế kiếm trở thành tượng trưng cho uy nghiêm và quyền lực của đế vương quân chủ. Người sở hữu binh khí thế nào là thể hiện cho trí tuệ cùng thân phận của người đó.
Sở Thiên Tiêu tặng kiếm cho Diêu Kế Tông, chứng tỏ không hề coi hắn là một tay ăn chơi. Ý tứ này Diêu Kế Tông lại không hiểu rõ, còn Sở Thiên Diêu thì biết rõ ràng điều này. Nàng mừng rỡ ôm chặt lấy tay Tam ca của mình vừa lay vừa nói:
- Tam ca tốt nhất.
Sau khi yêu mến Diêu Kế Tông, càng ngày nàng càng giống nữ nhi. Sở Thiên Tiêu nhìn nàng cười, xoa đầu