Khi Đàm Hữu đuổi tới biệt thự Nguyệt Hồ, cũng không có phát hiện cái gì khác thường.
Bên trong khu biệt thự rất an tĩnh, hai bên đường treo đèn màu, vật phẩm trang trí rất phong phú, nhưng hoàn cảnh vẫn thanh lãnh như cũ.
Đàm Hữu chú ý nhìn camera theo dõi ở hai bên, đều đang mở, tiểu khu với hoàn cảnh thế này nếu xảy ra sự kiện vào nhà cướp bóc linh tinh, không đến mức không có động tĩnh gì.
Rốt cuộc mỗi lần cô vào tiểu khu, đều sẽ chịu đựng bị nghi vấn một phen, cuối cùng phải liên hệ khách hàng mới được cho đi.
Khả năng do người xa lạ gây án rất nhỏ, tình huống của Hạnh Gia Tâm bên kia rất có thể chính là cái cô lo lắng nhất.
Người quen gây án hoặc là gia đình phân tranh.
Tưởng tượng đến khả năng có người bạo lực gia đình đối với cô gái như Hạnh Gia Tâm, lửa giận trong lòng Đàm Hữu liền bốc lên.
Tình cảnh gia đình Hạnh Gia Tâm trước nay cô chưa từng hiểu biết, thứ duy nhất cô rõ ràng chính là, nhà nàng rất có tiền.
Khi còn nhỏ có tiền, trưởng thành vẫn như cũ có tiền, bằng không hiện tại Hạnh Gia Tâm còn chưa có tốt nghiệp công việc trợ lý của đạo sư, căn bản không có khả năng ở nổi căn phòng như vậy.
Trừ lần đó ra, cô thậm chí không biết Hạnh Gia Tâm có anh chị em hay không, cảm tình cha mẹ có hòa thuận không.
Đàm Hữu càng nghĩ càng sốt ruột, cô từng chịu đựng tra tấn mà gia đình mang đến, cho nên càng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Sau khi đậu xe xong xuôi, cô chạy vội tới trước cửa nhà Hạnh Gia Tâm, vừa muốn giơ tay ấn chuông cửa, cửa liền mở.
Hạnh Gia Tâm đứng ở sau cửa, thật cẩn thận, trong mắt có nhút nhát cùng sợ hãi, tựa như động vật bị hoảng sợ.
Đàm Hữu giữ cửa xốc lớn, giơ tay kéo nàng đến phía sau mình: "Không có việc gì, đừng sợ."
Hạnh Gia Tâm: Ừm... Mình sợ chính là cậu...
Đàm Hữu trước tiên vào đại sảnh lầu một quan sát một lần, bốn phía rất an tĩnh.
Cô quay đầu lại hỏi Hạnh Gia Tâm: "Người đâu?"
"Theo mình." Hạnh Gia Tâm nhút nhát sợ sệt mà chỉ chỉ chính mình.
Đàm Hữu quay đầu lại nhìn nàng, tơ máu trên mặt Hạnh Gia Tâm vẫn còn, đã khô lại.
Đàm Hữu giơ tay muốn giúp nàng lau một chút, Hạnh Gia Tâm rụt về sau.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Đàm Hữu nhăn mày lại.
Hạnh Gia Tâm thật cẩn thận mà giơ lên đôi tay.
Đàm Hữu thấy được vật dơ nhão nhão dính dính trên tay nàng, đen đen, hồng hồng.
"Mình...." Hạnh Gia Tâm thoát khỏi kiềm chế của cô, lại lui nhanh về sau, "Mình... Nấu cơm..."
"Nấu cơm?" Đàm Hữu ngẩn người.
"Thì nấu cơm......" Hạnh Gia Tâm lung tung rối loạn mà quơ tay, "Rồi... Hỏng rồi..."
"Cái gì hỏng rồi?"
"Bếp... Phòng bếp..."
Đàm Hữu nhấc chân đi đến phòng bếp, Hạnh Gia Tâm đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích.
Đàm Hữu vào phòng bếp, thấy được con cá trên mặt đất cùng mấy cái mâm vỡ.
Thấy được trên khuôn bếp rau thái lung tung rối loạn, còn có một nồi nước đặt ở trên bếp.
Cô ngồi xổm người xuống, chọc chọc con cá kia, nó còn kiên cường mà nhảy nhảy.
Đàm Hữu:...
"Cho nên không có những người khác?" Đàm Hữu ở trong phòng bếp kêu lên.
"Ừ..." Hạnh Gia Tâm thanh âm quá nhỏ, lại nhanh chóng cao giọng nói lại một câu, "Ai!"
"Chính cậu nấu cơm, sau đó bị dọa tới rồi?" Trong giọng Đàm Hữu tràn ngập không thể tưởng tượng.
"Ai... Ai..." Hạnh Gia Tâm lui về sau, sắp rời khỏi cửa lớn.
Đàm Hữu từ trong phòng bếp ra tới, cũng không đi tới, chỉ dựa vào khung cửa nhìn nàng.
Hạnh Gia Tâm cùng cô xa xa đối diện, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Đàm Hữu ước chừng nhìn nàng mười phút, Hạnh Gia Tâm cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn uống nước lại cực kỳ muốn vào WC.
Nhưng đường hướng vào toilet phải đi ngang qua Đàm Hữu.
Hạnh Gia Tâm nghẹn.
Đàm Hữu rốt cuộc mở miệng nói chuyện, ngữ điệu mười phần lãnh khốc: "Đi rửa mặt rửa tay."
"Ai!" Gãi đúng chỗ ngứa, Hạnh Gia Tâm chạy nhanh vào toilet.
Hết sức vòng qua Đàm Hữu, nhảy đến giống như con thỏ.
Đàm Hữu nhìn bóng dáng nàng lóe vào toilet, hô một hơi thật dài.
Cô không ngừng nói với chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Hạnh Gia Tâm chính là đồ ngốc, nàng vốn dĩ chính là tên ngốc, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ số thông minh đều dùng để học tập, tương lai là phải cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia.
Những học giả và nhà khoa học đặc biệt kiệt xuất trong lịch sử, không phải rất nhiều người đều không am hiểu đời sống bình thường sao, tỷ như Trần Cảnh Nhuận, tỷ như Quý Tiện Lâm, Đàm Hữu dùng sức mà hồi tưởng các câu chuyện đã xem qua khi còn nhỏ, rốt cuộc đè ép được ngọn lửa đang đốt cháy hừng hực trong đáy lòng xuống.
Cũng còn may, Hạnh Gia Tâm ngày thường sẽ nhớ rõ ăn cơm đúng giờ, còn may, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Hạnh Gia Tâm ở trong toilet một thời gian khá lâu, Đàm Hữu cảm thấy trong một chốc một lát nàng không định ra tới.
Cô đại khái cũng rõ ràng Hạnh Gia Tâm đang sợ cái gì, tựa như đứa trẻ làm sai phải đối mặt người lớn, Hạnh Gia Tâm là đang sợ cô.
Đàm Hữu xoay người tiến vào phòng bếp, thu dọn mâm vỡ và thức ăn bị xắt hư ở trên bàn, sau đó nhặt cá lên tới ném vào trong ao.
Cá hải lư, hấp, dễ làm muốn chết.
Cô cởi áo khoác ném tới trên sô pha, cuốn tay áo lên rửa sạch cá, đột nhiên đứng trước con cá này ngẩn người.
Có câu nói thế nào đây, đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá. Đàm Hữu cảm thấy mình thực sự có văn hóa, lập tức hô to một tiếng: "Bánh quy!"
Đợi hai giây, mới có giọng nói từ toilet lao tới: "A! Kêu mình sao!"
"Không gọi cậu thì gọi ai, trong phòng còn có cái bánh quy thứ hai sao?" Đàm Hữu hỏa khí còn tại, ngữ khí hung hung.
Hạnh Gia Tâm vọt tới cửa phòng bếp, nhưng không dám vào: "Ai."
"Lại đây." Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm thật cẩn thận mà đi đến trước mặt cô, Đàm Hữu thấy biểu tình thảm hề hề của nàng, đột nhiên cười: "Cậu nhanh lên! Mình có thể ăn cậu sao!"
Thấy Đàm Hữu cười, Hạnh Gia Tâm nhẹ nhàng rất nhiều, rất nhanh cũng cười rộ lên: "Làm sao vậy?"
"Nhìn." Đàm Hữu cầm lấy dao, xử lí vảy chưa được đánh sạch sẽ trên người cá hải lư, "Nếu cậu sợ nó nhảy, lúc mua về liền ném tủ vào tủ đông ướp lạnh một hồi..."
"Vậy không phải... Nhiệt độ thấp giữ... giữ mạng sao?"
Còn dám già mồm với cô, Đàm Hữu quay đầu nhìn nàng, trong tay còn cầm dao: "Có từng xem phim phá án không?"
"Có xem."
"Sau khi người chết rồi đưa vào nhà xác ướp lạnh, người đó còn có thể sống lại sao?"
Hạnh Gia Tâm trừng mắt.
Đàm Hữu thực hiện được trò đùa dai, rất vui vẻ, một dao đi xuống cắt bỏ đuôi cá: "Cùng một đạo lý, con cá này sớm đã chết, thần kinh phản xạ mà thôi. Cậu không biết khoa học tự nhiên à..."
"Biết."
"Con mọt sách." Đàm Hữu trào phúng không chút lưu tình, sau đó làm quan chỉ huy, "Cậu muốn nấu cơm mà không biết chuẩn bị gia vị cơ bản nhất là hành gừng tỏi à, lấy lại đây."
"A?" Hạnh Gia Tâm ngẩn người.
"Lần trước mình có mua cho cậu." Đàm Hữu nhìn nàng.
"Để mình tìm!" Hạnh Gia Tâm chạy ra phòng bếp.
Đàm Hữu thở dài một hơi thật sâu, sau đó buông dao rửa sạch tay.
Trông cậy vào Hạnh Gia Tâm làm những việc này, là không có hy vọng.
Cô ra khỏi phòng bếp, phát hiện Hạnh Gia Tâm đang lục tung một đống đồ lớn ở trên bàn trong phòng khách.
Đàm Hữu đi qua, ngón tay lay lay, nhìn xem nàng mua cái gì.
"Nhiều như vậy?" Cô có chút ngạc nhiên, "Cậu ăn không hết để lâu sẽ hư."
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc có cơ hội phát triển về phía mục tiêu của nàng: "Phải, đúng vậy!"
Nàng nghiêng đầu, bộ dạng sầu khổ: "Làm sao bây giờ đây?"
Trong đầu Đàm Hữu tia sáng chợt lóe, tay cắm trong túi không nhúc nhích.
Cô đứng dậy, đôi tay ôm ngực nhìn Hạnh Gia Tâm, nhìn chằm chằm đến khi ánh mắt nàng bắt đầu lắc lư.
Bốn phía an tĩnh cực kỳ, Đàm Hữu hỏi nàng: "Cố ý?"
"A?" Hạnh Gia Tâm lóe lóe về sau.
Đàm Hữu có thể xác định, nếu không phải cố ý, hiện tại làm gì sợ cô như vậy, trước kia không phải đều ước gì dính trên người cô sao.
"Cố ý mua nhiều?" Đàm Hữu đưa câu hỏi, nhưng dùng ngữ khí của câu trần thuật.
"A." Hạnh Gia Tâm giống chú cá đang há cái miệng nhỏ ra.
"Cố ý tự mình đi nấu cơm, làm phòng bếp thành ra như vậy, sau đó gọi điện thoại cho mình?"
Hạnh Gia Tâm lui về sau.
"Nga, không đúng." Đàm Hữu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Cậu vốn không định nấu cơm, chỉ bố trí hiện trường vụ án."
Bị bắt tại trận, Hạnh Gia Tâm nhìn ánh mắt sắc bén của Đàm Hữu, cũng không biết nghĩ như thế nào, cất bước liền chạy.
Nhưng con đường nàng chạy trốn bị Đàm Hữu hoàn hảo mà đoán trước, trong một cái chớp mắt khi nàng đưa chân ra, Đàm Hữu liền cũng đã vượt qua.
Hạnh Gia Tâm chạy không được ba mét, đã bị Đàm Hữu chặn đứng.
Không chỉ có chặn đường đi của nàng, còn dùng thân mình khinh khi nàng, ép nàng tới góc tường.
Hạnh Gia Tâm nhìn sang trái phải, bên này bồn cây xanh lớn, bên kia cây cột mô phỏng đá cẩm thạch.
Khoảng cách giữa nàng và Đàm Hữu bất quá một khe hở mà thôi, chỉ cần Đàm Hữu mở rộng tay, nàng hoàn toàn không đường để trốn.
Lưng Hạnh Gia Tâm chống lại mặt tường, trái tim run bần bật.
Nàng mang dép lê, liền lùn hơn một đoạn so với Đàm Hữu.
Người này hiện tại như hổ rình mồi mà nhìn nàng, sau đó, quả nhiên giống như cái mà nàng sợ, cô giơ tay, đặt lên trên mặt tường phía sau nàng.
Xong đời... Bị phong tỏa.
Hạnh Gia Tâm nhanh chóng vận chuyển đại não, suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
Đàm Hữu nhìn tròng mắt nàng xoay chuyển, đã tức giận lại vừa muốn cười.
Ngốc tử sao lại ngu như