Đàm Kỳ và Tiếu Mỹ Cầm đi vào biệt thự Nguyệt Hồ, là được Hạnh Gia Tâm đón ở cửa tiếp vào.
Miệng Đàm Kỳ đều há to: "Tỷ tỷ, chị ở tại nơi thế này à?"
Hạnh Gia Tâm "Ừ" một tiếng, nhớ tới Đàm Hữu nói qua "Không nhiệt tình bọn họ có thể cho rằng cậu không chào đón họ", vì thế lại bỏ thêm câu: "Đúng vậy."
Đàm Kỳ nhìn con đường hai bên, vừa đi vừa chậc lưỡi, chạm chạm Tiếu Mỹ Cầm: "Mẹ, về sau con cũng mua cho mẹ cái biệt thự kiểu này."
Tiếu Mỹ Cầm nhỏ giọng nói một câu: "Nợ còn chưa trả xong."
Những lời này trong nháy mắt dập tắt sự nhiệt tình của Đàm Kỳ, cũng may có mỹ nữ tỷ tỷ ở bên người, Đàm Kỳ dời đi lực chú ý, tiếp tục lải nhải: "Tỷ tỷ, chừng nào thì chị khai giảng vậy?"
"Mùng mười." Hạnh Gia Tâm trả lời.
"Sớm như vậy? Chúng em tới sau nguyên tiêu."
"Ừm, có đề tài phải làm."
"Quá vất vả." Đàm Kỳ vuốt mông ngựa (nịnh hót), "Bất quá người tài giỏi thường nhiều việc, giới nghiên cứu khoa học của Trung Quốc rất cần những người như chị."
Cứ xấu hổ nói chuyện với nhau như vậy, đã đến trước biệt thự của Hạnh Gia Tâm.
Tuy rằng trời tối nhưng trong phòng ánh đèn sáng ngời, xuyên thấu qua cửa sổ có ánh sáng ấm áp hoà thuận chiếu ra, đèn màu được trang trí trong tiểu khu, nhìn cực kỳ có phong tình.
"Oa nga." Đàm Kỳ nói, "Giống như đóng phim điện ảnh."
Hạnh Gia Tâm mở cửa, đứng ở huyền quan nói: "Mời vào."
Tươi cười trên mặt Đàm Kỳ dừng một chút, xoay người kéo Tiếu Mỹ Cầm: "Mẹ, đi thôi."
Cửa sổ trong phòng sáng loá, Hạnh Gia Tâm không chuẩn bị dép cho khách, Tiếu Mỹ Cầm nhấc chân đi hai bước, thật cẩn thận.
Đàm Kỳ hỏi Hạnh Gia Tâm: "Không có vấn đề gì sao?"
Hắn nâng nâng chân, Hạnh Gia Tâm hiểu được: "Không sao, nếu dơ thì quét dọn là được."
Tiếng nói chuyện thu hút Đàm Hữu trong phòng bếp, trong tay cô cầm củ từ đã gọt vỏ một nửa: "Tới rồi à, ngồi đi, cơm một hồi nữa là chín."
Tiếu Mỹ Cầm nói: "Ngươi làm bao nhiêu vậy, đã nói rồi không nên gọt củ từ như vậy."
Bà vội vàng mà đi đến phòng bếp, đẩy đẩy cánh tay Đàm Hữu: "Để ta."
"Được được được." Đàm Hữu nói, "Con cũng sắp làm xong, mẹ muốn thì làm đi."
Tiếu Mỹ Cầm vào phòng bếp, không bao lâu liền vang lên tiếng xắt rau lưu loát, Đàm Hữu đi vào tinh tế nói cách dùng đồ làm bếp cho bà, sau đó rửa tay ra khỏi phòng bếp, không bận tâm nữa.
Đàm Kỳ ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm điều khiển TV, Hạnh Gia Tâm bưng trái cây qua, đặt ở trên bàn.
"Cảm ơn tỷ tỷ!" Đàm Kỳ nói.
"Ừm." Hạnh Gia Tâm nhàn nhạt trả lời, nàng quay đầu lại nhìn thấy Đàm Hữu, bước nhanh đi tới.
"Không phải nên để mẹ cậu nghỉ ngơi sao?" Hạnh Gia Tâm nhỏ giọng hỏi Đàm Hữu, "Để bà nấu cơm bà sẽ cảm thấy mình không chào đón bà ấy không?"
"Sẽ không." Đàm Hữu đi lên lầu, Hạnh Gia Tâm đi theo phía sau cô.
Thẳng đến lên lầu hai, Đàm Hữu mới nói: "Mẹ mình lần đầu tiên tới nhà cậu, vẫn là biệt thự, trong lòng chắc chắn rất hồi hộp. Để bà ấy làm một ít chuyện mà bà am hiểu, trong lòng bà ấy sẽ kiên định chút."
"Nga ~~~" Hạnh Gia Tâm kéo âm thật dài, cười rộ lên, "Cậu biết được thật nhiều."
"Cậu thật là khen mù quáng." Đàm Hữu tùy tiện mở cửa một gian phòng trốn vào, Hạnh Gia Tâm theo sát sau đó.
Đàm Hữu là có chuyện muốn nói với nàng: "Cậu gấp không chờ nổi mà kêu bọn họ đến đây, nhưng có thể lập tức bọn họ không tiếp thu được, cho nên mình không có nói chuyện ở lại đây, đợi lát nữa cơm nước xong, thời gian cũng đã trễ, cậu liền mở miệng giữ lại một chút."
"Được." Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.
"Ngủ lại một đêm rồi sẽ tự tại hơn rất nhiều, ngày mai chúng ta lại cùng nhau ra cửa mua sắm chút đồ ăn tết, cơm trưa vẫn ăn ở nhà cậu, xong việc mình liền tìm cơ hội nói cho bọn họ, cậu một mình ăn tết, hy vọng bọn họ ở lại."
"Tốt." Hạnh Gia Tâm tiếp tục dùng sức gật đầu.
"Không cần khẩn trương." Đôi tay Đàm Hữu đáp ở trên vai nàng, nhìn đôi mắt nàng.
"Bọn họ sẽ từ chối không?" Hạnh Gia Tâm đúng là có chút khẩn trương, nàng thật vất vả thuyết phục được Đàm Hữu, đến cuối cùng nhưng ngàn vạn đừng thua ở một bước này.
"Cái này giao cho mình." Đàm Hữu nâng ngón tay lên chọc chọc mặt nàng, "Tin tưởng mình."
"Ừm." Hạnh Gia Tâm cười nói, "Cậu lợi hại nhất."
Đàm Hữu quay đầu đi, cười buông ra nàng.
Thật ra những chi tiết này cô hoàn toàn có thể tự mình làm được, không cần nói tất cả cho Hạnh Gia Tâm biết. Lấy tính cách một chữ cũng không muốn nhiều lời với người lạ của Hạnh Gia Tâm, căn bản sẽ không bị bại lộ.
Nhưng cô nàng này ở trước mặt cô càng ngày càng thẳng thắn, từ làm nũng bán manh đến quang minh chính đại mà đưa ra yêu cầu, ngay cả loại lời nói như "thích cậu" này đều mở miệng nói ra được, Đàm Hữu cảm thấy nếu mình che che dấu dấu thật sự không xứng với phần chân thành này.
Biện pháp dễ dàng nhất để tăng tiến tình hữu nghị giữa hai người, chính là cùng nhau đi hoàn thành một việc gì đó.
Trộm kề vai chiến đấu, sự ăn ý giữa một ánh mắt, một động tác luôn là sẽ khiến lòng người uất thiếp lại sung sướng.
Đàm Hữu một lần nữa mở cửa, đẩy Hạnh Gia Tâm đi ra ngoài: "Được rồi, chúng ta đi xuống đi."
"Cậu không nhìn xem sao?" Hạnh Gia Tâm nỗ lực nghiêng đầu về sau.
"Nhìn cái gì?"
"Phòng, phòng." Hạnh Gia Tâm chỉ vào căn phòng.
Đàm Hữu lúc này mới chú ý tới gian phòng này, là căn phòng trống ở lầu hai đã được quét tước thật sự sạch sẽ, một bộ khăn trải giường hình chim hồng hạc hồng nhạt, khiến toàn bộ căn phòng nhìn lãng mạn đến không chịu nổi.
"Rất tuyệt nha." Đàm Hữu nói.
"Cậu." Hạnh Gia Tâm nhanh nói.
"Hả?" Đàm Hữu quay đầu nhìn nàng, "Mình?"
"Đúng vậy, đêm nay cậu ngủ ở nơi này." Hạnh Gia Tâm nói, "Em trai và mẹ cậu ngủ lầu ba, phòng đều được quét tước sạch sẽ."
Đàm Hữu cúi đầu cười rộ lên: "Này, tâm tư của cậu cũng quá rõ ràng rồi đó?"
"Cái gì?" Giọng Hạnh Gia Tâm mềm mụp.
"Mình ngủ chung một gian với mẹ mình là được..."
"Không được." Hạnh Gia Tâm phủi tay đánh gãy lời cô nói, "Cậu lớn như vậy rồi, ngủ chung với mẹ không tốt."
"Sao lại không tốt?"
"Cậu ngủ... Ừm... Lộn xộn..." Hạnh Gia Tâm quay đầu đi, ánh mắt nhấp nháy, "Sẽ quấy rầy giấc ngủ của mẹ cậu, bà ấy đã lớn tuổi rồi, có một chút tiếng động là chắc chắn sẽ không ngủ được."
"Nửa câu sau nói rất có đạo lý." Đàm Hữu xoay mặt nàng lại đây, "Nửa câu đầu thì mình không đồng ý."
"Cậu thật lộn xộn!" Hạnh Gia Tâm mạnh miệng vô cùng.
"Mình lộn xộn thế nào?" Đàm Hữu vẫn luôn cảm thấy mình ngủ thật đứng đắn, phi thường đứng đắn.
"Cậu liền..." Hạnh Gia Tâm dừng một chút, "Ôm mình..."
"Hắc," Đàm Hữu tức cười, "Ai ôm ai? Ai giống như con bạch tuộc cứ rúc vào trong lòng mình vậy?"
"Nếu cậu không tin, lần sau mình quay lại cho cậu xem." Hạnh Gia Tâm đúng lý hợp tình.
"Không có lần sau." Đàm Hữu giơ tay chụp chụp đầu nàng, "Xuống lầu ăn cơm."
Hai người đi xuống lầu, quả nhiên cơm đã gần xong rồi.
Tiếu Mỹ Cầm bưng thức ăn ra tới, thấy Hạnh Gia Tâm, vẫn là có một chút mất tự nhiên: "Rửa tay ăn cơm."
Hạnh Gia Tâm hút hút cái mũi, buột miệng thốt ra: "Thơm."
Tiếu Mỹ Cầm ngẩn người.
Hạnh Gia Tâm chạy tới toilet rửa tay, sau đó ngoan ngoãn mà ngồi vào bàn cơm.
Đồ ăn lần này phong phú hơn nhiều so với lần trước, có cá có gà, có chay có mặn. Đợi mọi người đều ngồi vào bàn rồi, Đàm Hữu vốn dĩ định nói hai câu lời dạo đầu, Hạnh Gia Tâm cũng đã hướng chiếc đũa tới đĩa đồ ăn.
Cô ẩn ẩn có chút dự cảm.
Quả nhiên, "Ăn ngon!" Hạnh Gia Tâm nói, âm điệu là sự hưng phấn không giấu được.
Cái này không chỉ có Tiếu Mỹ Cầm, ngay cả Đàm Kỳ cũng có chút sửng sốt.
Hạnh Gia Tâm liên tiếp ăn hai đũa đồ ăn, mới cảm nhận được bầu không khí kỳ quái, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Đàm Hữu.
Đàm Hữu khoát tay: "Ăn, ăn."
Hạnh Gia Tâm cười cười, tiến hành đánh giá món ăn tiếp theo: "A, ăn ngon lắm!"
Khích lệ mộc mạc lại chân thành tha thiết.
Đàm Kỳ vẻ mặt kỳ quái, gắp một đũa thịt: "Mẹ, là do trù nghệ của mẹ tinh tiến, hay là đồ ăn do Đàm Hữu làm ngon?"
Hắn nhét vào trong miệng: "Ừm... Cũng bình thường mà."
Tiếu Mỹ Cầm cũng nếm nếm: "Đàm Hữu, miếng này ngươi cắt quá dày..."
Đàm Hữu thật là ngăn cũng ngăn không được, mắt thấy Hạnh Gia Tâm dừng đũa, thẳng lăng lăng mà nhìn bọn họ.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, dùng ngữ điệu phảng phất như đang làm báo cáo nói: "Tôi cho rằng, hương vị của bàn đồ ăn này phi thường tốt."
Tiếu Mỹ Cầm và Đàm Kỳ đồng thời nhìn về phía nàng, Hạnh Gia Tâm chỉ vào từng món ăn: "Sắc hương vị đều đầy đủ, còn có gãi đúng chỗ ngứa...... Nồi khí, cái này... Ừm, không biết là cái gì, nhưng nó mùi hương nồng đậm, vào miệng là tan. Còn cái này, ngoài giòn trong mềm, hương giòn ngon miệng. Còn có cái này, béo mà không ngán, có... hương vị của mặt trời vào mùa đông."
Đại khái thật sự tìm không ra từ để hình dung, Hạnh Gia Tâm