Khi Hạnh Gia Tâm vọt tới bãi đậu xe, bị người ngăn cản.
Tóc Vàng khóa ngồi ở trên một chiếc motor, trong tay nâng nâng cái mũ bảo hộ, hỏi Hạnh Gia Tâm: "Học tỷ, đi đâu vậy?"
Hạnh Gia Tâm vòng qua cô ta, đi đến Tiểu Điện Lư của mình, cắm chìa khóa, mang đủ đồ bảo hộ, đô đô chạy ra bãi đậu xe.
Motor của Tóc Vàng vẫn luôn đi theo phía sau nàng, di động của Hạnh Gia Tâm liền đặt trong túi xách nằm trong rổ xe, nàng cố ý nhắm màn hình ngay phạm vi tầm mắt nàng, như vậy nếu Đàm Hữu trả lời tin nhắn, nàng sẽ có thể trước tiên nhìn đến.
Sau đó trước tiên chạy như bay đến phương hướng có Đàm Hữu.
Nhưng nàng đã ra cửa lớn của viện nghiên cứu rồi, Đàm Hữu còn chưa có trả lời lại.
Hạnh Gia Tâm ngừng xe, lấy di động xuống, xác nhận một chút, xác thật không có tin nhắn.
Cái này làm cho nàng không xác định chuẩn phương hướng phải đi hiện tại.
Motor dựa gần, ngừng lại bên người nàng.
Tóc Vàng không biết từ nơi nào móc ra kính râm mang lên, giơ giơ cằm nhìn nàng: "Học tỷ, chị đi hướng nào, nói không chừng hai ta tiện đường đó."
Hạnh Gia Tâm nghĩ người như thế này đăng bài trên diễn đàn Quất đại, mắt trợn trắng: "Không tiện đường với cô."
"Ha ha ha ha..." Tóc Vàng cười một trận, cũng không biết có cái gì buồn cười, "Học tỷ chị thật là đáng yêu."
Hạnh Gia Tâm ngay cả một ánh mắt cũng không muốn ban cho loại ngu ngốc này.
Vì thoát khỏi Tóc Vàng, nàng tùy tiện chọn một phương hướng, quẹo vào một ngõ nhỏ vừa hẹp vừa tế, mặt đường còn gồ ghề lồi lõm.
Nàng chạy Tiểu Điện Lư nhiều năm như vậy, đi loại đường thế này xe nhẹ đường quen, chạy đến khá nhanh nhẹn.
Motor của Tóc Vàng còn đi theo sau nàng, xem ra sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hạnh Gia Tâm thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô ta một cái, cố tình thả chậm tốc độ xe, chậm rì rì mà rẽ trái lại quẹo phải.
Chiếc Tiểu Điện Lư này của nàng, nhẹ nhàng giống như xe đạp vậy, tùy tiện nàng chạy chậm như thế nào đều được.
Nhưng chiếc motor phía sau thì không giống vậy, hình thể lớn, động lực đầy đủ, bị nàng đè nặng, không thể vượt mặt, cũng không thể chạy song song, rẽ trái rẽ phải thiếu chút nữa đụng tới cửa hàng bên cạnh, rốt cuộc ngừng lại.
Hạnh Gia Tâm kéo ra khoảng cách, xa xa mà trông thấy Tóc Vàng ngồi trên motor lấy di động ra, nhắm ngay nàng.
Lại muốn chụp lén...
Hạnh Gia Tâm gia tốc chạy ra khỏi ngõ nhỏ, sau đó một phen lấy di động trong rổ xe ra, trực tiếp gọi điện thoại qua cho Đàm Hữu.
Vang lên vài thanh mới được nghe máy.
Trong điện thoại một trận tiếng động, Hạnh Gia Tâm biết loại tình huống này, Đàm Hữu nhất định là đang lái xe.
"Làm sao vậy?" Rốt cuộc truyền đến thanh âm làm người ta vừa an tâm lại vui sướng kia.
"Cậu đang lái xe sao?" Hạnh Gia Tâm sang chỗ ngừng Tiểu Điện Lư, hỏi.
"Mới vừa làm xong chuyến chạy cho tư nhân, đang lái trở về."
"Mệt không?"
"Còn tạm," Đàm Hữu cười cười, "Làm gì đây? Tan tầm?"
"Ừm..." Hạnh Gia Tâm dừng một chút, "Mình nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời."
"Di động đặt trong túi, không chú ý." Đàm Hữu hỏi, "Đêm nay ăn cái gì nha? Lại gọi cơm hộp?"
Hạnh Gia Tâm nở nụ cười: "Mình cũng không muốn mà."
"Mình nói cho cậu nghe," Đàm Hữu lại khoe khoang, "Hiện tại mình khá hạnh phúc, mẹ mình mỗi ngày nấu cơm cho mình, về nhà liền có cơm ăn."
"Nga." Hạnh Gia Tâm rầu rĩ mà lên tiếng.
"Nguyên tiêu cậu có thời gian không? Lại đây đi, tới chỗ mình, để mẹ mình làm một bữa ngon."
"Được nha!" Hạnh Gia Tâm nháy mắt lại vui vẻ lên, "Mình có thời gian!"
"Ai, học sinh các cậu, chính là nhàn rỗi..." Đàm Hữu dừng một chút, "Còn có việc gì sao? Không có việc gì thì mình cúp đây, lái xe gọi điện thoại không..."
"Có có có!" Hạnh Gia Tâm nhanh chóng kêu lên.
Đều tại Đàm Hữu, vừa nghe đến thanh âm của cô, Hạnh Gia Tâm ngay cả chính sự cũng quên sạch.
"Chuyện gì?"
"Mình muốn đi tìm cậu."
"Mới vừa không phải đã nói nguyên tiêu lại đây ăn cơm sao? Hôm nay giờ này mình còn ở nửa đường, phải chạy nhanh trở về công ty trình đơn, lại đi gặp cậu, thời gian sẽ quá muộn..."
Đàm Hữu thật là nhiều lý do, nhưng Hạnh Gia Tâm cảm thấy chuyện về tình yêu, nói trong điện thoại không tốt, nàng cũng phải tìm một lý do, làm Đàm Hữu không thể không gặp.
Ngắm nhìn chung quanh, ngắm tới Tóc Vàng cách đó không xa cũng dừng xe lại, đang cúi đầu chơi di động.
Hạnh Gia Tâm gậy ông đập lưng ông, xoay người chụp bức ảnh của cô ta, gửi qua cho Đàm Hữu.
"Có người theo dõi mình." Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu bên kia không tiếng động, qua cũng chỉ vài giây mà thôi, trước đó lấy cớ cũng không còn.
"Phát địa chỉ lại đây cho mình, mình qua đó. Tìm một nơi có nhiều người, hoặc là trở về viện nghiên cứu."
Thanh âm rất sốt ruột, Hạnh Gia Tâm thậm chí nghe được tiếng ma sát khi chiếc xe đột nhiên thay đổi phương hướng.
"Cậu đừng gấp quá," Hạnh Gia Tâm nhanh nói, "Chú ý an toàn. Mình bên này không có việc gì..."
Nói không có việc gì lại có vẻ không tốt lắm, lỡ như Đàm Hữu không tới thì sao, Hạnh Gia Tâm sửa lại: "Phụ cận có một trung tâm thương mại, mình đi đến đó."
"Được." Đàm Hữu nói, "Cẩn thận một chút."
Điện thoại chấm dứt, Hạnh Gia Tâm một lần nữa khởi động Tiểu Điện Lư, chạy đến trung tâm thương mại.
Quả nhiên, không bao lâu, xe máy của Tóc Vàng ở phía sau liền tiếp tục theo lại đây.
Hạnh Gia Tâm đậu xe, vào một tiệm đồ uống, gọi ly trà sữa, ngồi xuống ở vị trí cho hai người trong góc tiệm.
Vì phòng ngừa Tóc Vàng không biết xấu hổ, Hạnh Gia Tâm đặt túi xách của mình ở vị trí đối diện.
Tóc Vàng cũng vào cửa hàng, ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ, ở khu gọi món chọn một đống lớn, sau đó lựa vị trí cách nàng khoảng một mét ngồi xuống.
Hạnh Gia Tâm xoay người, để lại cho nàng cái bóng dáng, sau đó liền lẳng lặng mà xoát di động, chờ Đàm Hữu.
Nhân viên cửa hàng đột nhiên lại đây, đặt một phần kem rất lớn lên bàn nàng.
"Tôi không gọi cái này." Hạnh Gia Tâm nói.
"Vị mỹ nữ bên kia gọi cho ngài." Nhân viên cửa hàng nói.
Cô ấy chỉ một phương hướng, Hạnh Gia Tâm cũng lười quay đầu lại xem, nàng nhăn mày lại: "Tôi chọn vào tiệm đồ uống, không cần làm giống như quán bar, ai mua thì bưng qua cho người đó đi."
Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng mà cười cười, bưng kem đi rồi.
Hạnh Gia Tâm thanh tĩnh trong chốc lát, trước đó nàng gửi cho Đàm Hữu chính là tên của trung tâm thương mại, lúc này chờ đến nôn nóng, lại chọn chia sẻ vị trí gửi qua.
Đàm Hữu rất nhanh mở ra, Hạnh Gia Tâm rõ ràng mà thấy một điểm đỏ nhỏ đại diện cho Đàm Hữu, đang nhanh chóng tới gần chỗ nàng, đã không xa.
Cái này làm cho nàng adrenalin tăng vọt, cả người lập tức đều hưng phấn lên.
Chờ sau khi vị trí của Đàm Hữu đã rất gần, Hạnh Gia Tâm hơi quay người, nhìn lướt qua vị trí của Tóc Vàng.
Tóc Vàng đang bưng di động cười, hệt như thiểu năng trí tuệ. Nhưng phản xạ bắt lấy ánh mắt thật mẫn cảm, trước khi Hạnh Gia Tâm kịp thu hồi ánh mắt, nhìn lại đây.
Chỉ chờ có vậy, Tóc Vàng lập tức vẫy vẫy tay với nàng: "Học tỷ, thật trùng hợp a."
Trùng hợp cái rắm, Hạnh Gia Tâm quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vị trí hiện tại của nàng.
Có tiếng bước chân tới gần nàng, Tóc Vàng đứng ở đối diện, nhìn túi xách nàng đặt ở trên ghế, rốt cuộc còn chưa phát rồ đến nỗi cầm túi của nàng mà ngồi xuống.
Nhưng tư thế cong eo tay chống bàn này cũng đủ ghê tởm, Hạnh Gia Tâm kéo ghế lui về phía sau, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Nàng nhìn chằm chằm di động, trong lòng mặc niệm, Đàm Hữu mau mau tới, Đàm Hữu mau mau tới.
"Học tỷ, chị đang đợi ai sao?" Đỉnh đầu có thanh âm, lại là cái loại cố tình đè thấp thanh tuyến, ở âm cuối mang chút giọng Đài Loan.
Là lúc nổi lên xung đột, Hạnh Gia Tâm đặt điện thoại lại trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Cô cảm thấy chính mình là một người đàn ông sao?"
Tóc Vàng có lẽ không dự đoán được nàng sẽ trả lời cô ta một chủ đề có thể nói tiếp như vậy, lập tức cười: "Chị nói cái gì vậy, em là nữ sinh mà."
Cô ta giơ tay nắm túi xách của Hạnh Gia Tâm lên, sau đó tự mình ngồi xuống: "Nhưng mà học tỷ, nếu chị thích đàn ông mà nói, em có thể khá hơn nhiều so với họ."
Hạnh Gia Tâm nhìn một loạt động tác, nghe âm điệu làm ra vẻ của cô ta, lại lui lui ghế về sau.
Tóc Vàng ôm túi xách của nàng vào trong lòng ngực: "Học tỷ, chị không thích ăn kem sao? Em cho rằng nữ sinh đều thích ăn."
Hạnh Gia Tâm: "Chỉ là không thích của cô mua."
"Vậy chị thích ai mua?" Tóc Vàng đặt khuỷu tay trên bàn, chống đầu vẻ mặt hồn nhiên lại tà mị mà nhìn nàng, "Thích đàn ông mua sao?"
Hạnh Gia Tâm nhớ tới kết luận mới ra lò của mình hôm nay, cười: "Không, tôi là đồng tính luyến ái."
Dương Vân mở to hai mắt nhìn, cô ngàn tính vạn tính đều tính không được Hạnh Gia Tâm sẽ nói ra một câu như vậy.
Ở trong kế hoạch của cô, cô muốn trước làm phiền Hạnh Gia Tâm một tuần, làm nàng lưu lại ấn tượng, loại băng mỹ nhân như thế này, có ấn tượng chán ghét cũng tốt hơn là không có ấn tượng.
Kế tiếp cô liền giảm bớt tần suất xuất hiện, làm mỹ nhân cảm thấy thư thái đồng thời lại sinh ra một tia phiền muộn, rốt cuộc khi cô có mặt chính là khiến mỹ nhân thể nghiệm qua cảm giác bị người không có lúc nào là không đặt ở trung tâm sự chú ý.
Hơn nữa trong lúc một chặt một lỏng này, nhất định có thể viết rất nhiều câu chuyện, bài đăng trên diễn đàn nhất định gió nổi mây phun. Chờ đến mỹ nhân nôn nóng, cô lại một lần nữa xuất hiện, như vậy tỷ lệ thành công có thể lớn hơn nhiều.
Dương Vân rất có kinh nghiệm đối phó với nữ sinh, bao nhiêu nữ sinh nói chính mình thẳng như thép đều bị cô bẻ cong kiểu này, cho nên ngay từ đầu ở chỗ Hạnh Gia Tâm vấp phải trắc trở cỡ nào cô đều không thèm để ý.
Ép tới bao nhiêu thấp, bắn ngược sẽ có bấy nhiêu cao.
Nhưng hiện tại lập tức bắn cao quá mức? Nhảy khỏi mong đợi của cô.
Khi mọi người sôi nổi thảo luận tính hướng của Hạnh Gia Tâm, không ai lấy ra được đồ vật thực chất để chứng minh Hạnh Gia Tâm rốt cuộc thích nam hay là thích nữ, cái đề tài nóng hổi này, thế nhưng hiện tại cô bỗng nhiên nghe được chân tướng từ nhân vật chính?
Dương Vân thật là hận không thể lấy điện thoại ra ghi âm, để Hạnh Gia Tâm lặp lại lần nữa.
Ngớ người vài giây, chờ sau khi đại não phản ứng lại, Dương Vân mừng rỡ như điên.
Hạnh Gia Tâm nói ra những lời này rõ ràng như vậy, ẩn ý còn không phải là cho cô cơ hội hay sao.
Lược bỏ quá trình thẳng hay không thẳng, cong hay không cong gì đó, thời khắc bắt được Hạnh Gia Tâm quả thực sắp tới!
Dương Vân cảm thấy cô có thể nói chuyện lớn mật một ít, vì thế một bàn tay duỗi tới trên bàn, ở trên bàn vẽ vòng vòng: "Học tỷ, em thì không cần phải nói, chị hẳn là đã nhìn ra em cũng vậy. Em chú ý chị đã lâu, lúc trước vẫn luôn không nghe nói chị có bạn gái, vậy phương diện kia của chị, chị giải quyết như thế nào?"
"Phương diện kia?" Hạnh Gia Tâm nhìn cô ta, ý cười trên khóe miệng còn chưa có hạ xuống.
"Phương diện đó đó." Ngón tay Dương Vân di chuyển đến Hạnh Gia Tâm bên kia, nhưng Hạnh Gia Tâm ngồi có chút xa, cô cũng không thể giống như kế hoạch mà đụng tới thân thể Hạnh Gia Tâm.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi,