Sau khi từ ngõ nhỏ ra tới, Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ.
Trên đường tới Đàm Hữu rất lo lắng, tuy rằng lúc trước Hạnh Gia Tâm có "tiền án", nhưng tại vấn đề liên quan đến an toàn của thân thể, Đàm Hữu cảm thấy cô vĩnh viễn cũng sẽ không cho Hạnh Gia Tâm một kết cục như truyện "Sói đến rồi".
Bởi vì mỗi một loại nguy hiểm chân thật cô đều không đành lòng để nó phát sinh ở trên người Hạnh Gia Tâm.
Thật ra hiện tại cô cũng rất lo lắng, trạngt thái khi xử lý người khác là một chuyện, trạng thái trong lòng mình lại là một chuyện khác. Đàm Hữu uy hiếp, nhưng cô không biết uy hiếp này có thể tạo được hiệu quả mà cô mong muốn hay không.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, tên ngốc Hạnh Gia Tâm này lúc sau lại thêm một cái tát kia, rất có thể đã hoàn toàn chọc giận Tóc Vàng. Vốn dĩ Tóc Vàng ghi hận một mình cô là được, nhưng hiện tại, Đàm Hữu lo lắng cô ta sẽ gây bát lợi cho Hạnh Gia Tâm.
Đương nhiên, người này từ khi vừa xuất hiện chính là trạng thái bất lợi cho Hạnh Gia Tâm. Khi Đàm Hữu tới nơi, nhìn đến một màn kia trong tiệm đồ uống, cô khống chế không được mà bùng nổ.
Người này đang dâm loạn Hạnh Gia Tâm, đây là kết quả cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, chuyện này so khi còn nhỏ cô thấy một đám người đoạt tiền của Hạnh Gia Tâm, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều, một khắc đó, Đàm Hữu có xúc động muốn chém rớt cái móng heo kia.
Đàm Hữu cau mày, càng nghĩ càng lo lắng, nhưng Hạnh Gia Tâm kéo cánh tay cô, khóe miệng vẫn luôn treo độ cong nhẹ nhàng lại sung sướng.
Đàm Hữu không nhịn được giơ tay chụp ở trên đầu nàng, kéo mặt nàng chuyển qua đối diện với chính mình.
"Cậu cười cái gì vậy?" Đàm Hữu hỏi, "Có cái gì vui sao?"
Hạnh Gia Tâm lắc đầu, tự dâng tới cửa để bị sờ đầu: "Vui vẻ nha."
"Bị người theo dõi, còn bị người..." Đàm Hữu dừng dừng, "Cậu còn chỉ biết cười ngây ngô."
Hạnh Gia Tâm thấy cô thần sắc nghiêm túc, rốt cuộc thu hồi tươi cười: "Không phải có cậu sao."
"Mình lại không thể một ngày 24 giờ canh giữ bên người cậu!"
"Nếu cậu muốn, có thể nha!" Hạnh Gia Tâm một trận hưng phấn, "Mình có thể mướn cậu làm vệ sĩ cho mình sao? Tiền lương tùy cậu ra."
"Không thể!" Đàm Hữu từ chối thập phần quyết đoán nhanh nhẹn.
"Nga." Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà đáp một tiếng.
"Xe cậu đâu?" Đàm Hữu hỏi.
"Ở trung tâm mua sắm bên kia." Hạnh Gia Tâm chỉ chỉ cách đó không xa.
Đàm Hữu nhìn quét nàng một lần: "Túi của cậu đâu?"
"Sao cậu biết hôm nay mình có mang túi nha?" Hạnh Gia Tâm lại bắt đầu vui vẻ.
"Có ngày nào mà cậu ra ngoài không mang túi?" Đàm Hữu bất đắc dĩ.
"Nga... Mỗi ngày mình đều mang nha..." Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn nơi khác, "Hôm nay mình, ngoài ý muốn, không mang."
"Hạnh tiến sĩ." Đàm Hữu kêu nàng một tiếng.
"Ân?" Hạnh Gia Tâm quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh mà nhìn cô.
Đàm Hữu cong người, nhìn thẳng nàng: "Cậu sờ sờ xem đầu mình còn không?"
"A?" Hạnh Gia Tâm biểu tình hoảng sợ.
Đàm Hữu nắm mặt nàng: "Cậu bị dọa đến choáng váng à? Chính cậu ngẫm lại câu trước câu sau có mâu thuẫn không? Cậu là một tiến sĩ đó, có thể sửa sang lại logic của mình không? Ngày thường cậu đi học, làm thực nghiệm hay khảo thí đều như vậy ư? Cậu là khờ thật hay là giả ngốc a!"
Mặt Hạnh Gia Tâm mềm mại lại bóng loáng, ở trong tay Đàm Hữu tựa như một khối kẹo mềm tùy ý cô xoa tròn bóp dẹp, khi mở miệng nói chuyện, thanh âm lẩm bẩm lầm bầm: "Mình không sợ hãi..."
Đàm Hữu buông nàng ra.
"Có cậu ở cạnh mình liền không sợ hãi." Hạnh Gia Tâm trịnh trọng biểu đạt địa vị đặc biệt của Đàm Hữu ở trong lòng mình, "Ngày thường mình không có như vậy, chỉ ở trước mặt cậu mới như vậy."
Đàm Hữu chuyển người qua, đột nhiên bước nhanh đi rồi.
Hạnh Gia Tâm chạy nhanh đuổi theo: "Cậu tức giận à? Cậu đừng giận a..."
Đàm Hữu không để ý tới nàng, Hạnh Gia Tâm chỉ phải thành thành thật thật mà báo rõ: "Túi của mình đặt trong tiệm kia, nhưng mình không muốn lấy."
"Vì cái gì?" Đàm Hữu quay đầu xem nàng.
"Bị cô ta ôm qua, ghê tởm."
Đàm Hữu một trận chua xót, càng tức giận.
Cô đi về phía khu thương mại: "Ngốc bức kia từ khi nào bắt đầu theo dõi cậu?"
"Hôm nay." Hạnh Gia Tâm nhanh chóng trả lời.
"Khi nào bắt đầu quấy rầy cậu?"
"Hôm nay."
Đàm Hữu nói: "Tốt, về sau có chuyện như thế này phải trước tiên nói cho mình."
Hạnh Gia Tâm dùng sức gật đầu.
Hai người vào khu thương mại, Hạnh Gia Tâm mới từ trong sung sướng vì "tùy thời có thể tìm Đàm Hữu" phục hồi tinh thần lại: "Chúng ta còn vào đây làm gì?"
Đàm Hữu lập tức đi hướng tiệm đồ uống: "Lấy túi của cậu."
"Mình nói bỏ rồi mà."
"Cậu đứng chỗ này." Đàm Hữu chỉ chỉ nàng.
Hạnh Gia Tâm dừng lại.
Đàm Hữu rất nhanh vào tiệm đồ uống, sau đó cầm túi của Hạnh Gia Tâm trở về.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cái túi kia, vẻ mặt ghét bỏ.
"Cái này bao nhiều tiền?" Đàm Hữu hỏi nàng.
"5000 đi."
"5800 hay là 5000?"
"Nhớ không rõ." Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu.
"Được rồi." Đàm Hữu thở dài, "Mặc kệ 5800 hay là 5000, đều không thể bỏ như vậy..."
Cô ôm túi xách vào trong lòng ngực, còn cọ cọ trên dưới trái phải: "Đủ rồi chứ?"
"A?" Hạnh Gia Tâm ngơ ngác.
"Hiện tại nó bị mình ôm qua." Đàm Hữu chỉ chỉ bản thân, "Đồng chí quả bưởi, tẩy uế chuyên nghiệp, thanh khiết hiệu quả, trả lại cho bạn một cái túi xách sạch sẽ thoải mái thanh tân..."
"Ô..." Hạnh Gia Tâm bưng kín miệng.
"Biểu cảm của cậu là sao?" Đàm Hữu có chút xấu hổ.
"Cảm... Động..." Hạnh Gia Tâm đôi mắt ngập nước.
"Rõ như ban ngày ngay trước công chúng..." Đàm Hữu kéo cánh tay nàng đi ra ngoài, "Không được khóc bừa, đừng làm mất mặt..."
Hạnh Gia Tâm vẫn cứ khóc, nàng cũng không biết vì sao mình dễ khóc như vậy, chỉ nhìn Đàm Hữu thêm hai cái nàng cũng sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp, cái mũi đau xót.
Trước kia nàng không khóc, hiện tại lại là quỷ khóc nhè, dù sao đã khóc rất nhiều lần, nàng cũng không ngại mà tùy tùy tiện tiện khóc thêm một lần.
Nhưng Đàm Hữu có lẽ là để ý, Đàm Hữu lôi kéo nàng thẳng ra ngoài, nhìn cũng không nhìn nàng.
Hạnh Gia Tâm hút hút cái mũi, lại hút hút cái mũi, sau khi ra khỏi khu thương mại bị gió lạnh thổi qua, rốt cuộc ổn định lại cảm xúc.
Xe Đàm Hữu ngừng ở ven đường cạnh khu thương mại, lúc này mới đi vào một hồi liền bị cảnh sát giao thông dán giấy phạt.
Đàm Hữu cũng không để ý, thu giấy vào trong túi, nói với nàng: "Lên xe."
Hai người trước tiên xếp Tiểu Điện Lư đặt ở cốp xe, lúc này mới quay trở về đường lớn, một đường chạy về nhà Hạnh Gia Tâm.
Chiếc ô tô nhỏ này không phải chiếc mà Hạnh Gia Tâm quen thuộc, nàng nhìn nhìn ghế sau, hỏi Đàm Hữu: "Cậu chạy đi làm việc gì vậy?"
"Đón người." Đàm Hữu nói.
"Còn có thể đón người sao?" Hạnh Gia Tâm mất đi công việc phế liệu, trong lòng vẫn luôn nhớ thương.
"Chỉ cần kiếm ra tiền thì cái gì đều có thể." Đàm Hữu quay đầu cười với nàng một cái, "Mình công việc gì cũng làm."
"Vậy sao cậu không làm vệ sĩ cho mình..." Hạnh Gia Tâm nhớ mãi không quên.
Đàm Hữu dở khóc dở cười: "Mình phải có năng lực chuyên nghiệp của công việc đó chứ, không thể bởi vì quan hệ của chúng ta tốt thì có thể tùy tiện lấy hàng kém thay hàng tốt."
"Cậu tốt nhất." Hạnh Gia Tâm nói.
"Lự kính của cậu cũng thật dày."
*lự kính: nếu ta có lự kính với người/vật gì đó thì ta thấy thứ đó lung linh, tuyệt vời hơn rất nhiều lần so với thực tế
"Vừa rồi cậu đánh người cũng thật ngầu!" Hạnh Gia Tâm nhắc tới cái này liền vui vẻ.
"Cho nên cậu học theo?" Đàm Hữu buồn rầu không thôi, "Không thể tùy tiện đánh người, quân tử động khẩu bất động thủ, hiểu rõ chứ? Cậu là người làm công tác văn hoá..."
"Nhưng cô ta mắng cậu!" Hạnh Gia Tâm đánh gãy lời cô nói.
"Cô ta mắng mình thì cậu liền đánh người ta à." Đàm Hữu nói, "Trước kia sao mình không phát hiện lá gan của cậu lại lớn như vậy đây?"
Nói đến trước kia, Hạnh Gia Tâm không nói nữa, rúc ở trên chỗ ngồi nhìn chằm chằm trước xe, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Xe lẳng lặng mà chạy một đoạn, Đàm Hữu thanh thanh giọng nói: "Này."
"... Ừ." Hạnh Gia Tâm dùng hừ hừ trả lời cô.
"Trước đó chúng ta đã nói rồi, cậu không được lại để ý chuyện trước kia của hai ta..." Đàm Hữu vẫn không có một cơ hội chính thức để nói vấn đề này, "Mặc kệ trước kia chúng ta có quen biết hay không, đều không ảnh hướng đến hiện tại chúng ta quen biết đúng không. Lại nói tiếp, hai ta trước kia cũng không phải kẻ thù, mình nhớ không lầm mà nói, cậu lúc ấy cũng không chán ghét mình chứ..."
"Nga." Hạnh Gia Tâm nhàn nhạt mà lên tiếng.
"Khi mình biết cậu là Hạnh Gia Tâm, mình rất vui vẻ." Vừa nói đến mấy câu thế này, Đàm Hữu liền có chút mất tự nhiên, "Là thật sự vui vẻ, nhìn đến hiện tại cậu như thế này, biết nói làm sao cái cảm giác này... Đặc biệt vui mừng."
"Hơn nữa có người bạn như cậu thật tốt a," Đàm Hữu cười cười, "Vừa xinh đẹp lại thông minh còn có tiền, mình cũng chỉ quen biết có mình cậu, đặc biệt hãnh diện..."
"Nhưng mà mình..." Ngón tay Hạnh Gia Tâm nắm quần áo quấn quấn, "Nhưng mình..."
Nhưng vài lần cũng chưa có thể nói ra.
Mình không muốn làm bạn với cậu, Hạnh Gia Tâm cho rằng khi mình nhìn thấy Đàm Hữu thì liền có thể nói ra những lời này.
Nàng ấp ủ thật lâu, nàng cảm thấy trong thân thể mình có nguồn năng lượng rất lớn, trong một cái chớp mắt khi nhìn thấy Đàm Hữu, nguồn năng lượng lập tức "oanh" mà bùng nổ.
Nàng hưng phấn kích động, lại cũng lo sợ bất an. Trong quá trình Đàm Hữu dạy dỗ Tóc Vàng, Hạnh Gia Tâm có thật nhiều lúc muốn nhào qua ôm lấy Đàm Hữu, muốn hôn môi cô, muốn dùng tứ chi tiếp xúc để biểu đạt sự yêu thích của mình đối với cô.
Nhưng nàng lại sợ...
Nàng đã từng cự tuyệt rất nhiều lời thổ lộ của người khác, bao gồm tên Tóc Vàng ghê tởm hôm nay, trong quá trình cự tuyệt, nàng thậm chí sẽ không ôm tâm thái làm lơ người khác như bình thường, đại đa số thời điểm nàng là chán ghét.
Nàng chán ghét người khác muốn thành lập mối quan hệ trong truyền thuyết kia với nàng, còn Đàm Hữu thì sao...
"Cậu có từng..."
"Lúc nãy cậu nói..."
Hai người đồng thời mở miệng.
Đàm Hữu giơ tay sờ soạng cái mũi, cười với nàng: "Cậu nói trước đi."
"Cậu có từng trải qua mối tình nào không?" Trái tim Hạnh Gia Tâm dùng sức mà nhảy loạn, giờ phút này, thứ mà nàng có thể hỏi ra được, trình độ cũng không hơn như thế.
Nàng nhìn chằm chằm Đàm Hữu, Đàm Hữu vẫn là cười, nhìn phía trước mà không nhìn nàng.
"Không có." Cô nói.
Trả lời