Thứ tư, quản kho nói ngày mai nhóm phế liệu đầu tiên sẽ xuất kho, đồng chí "Uông Tằng Kỳ" thật vui vẻ.
Rời khỏi kho hàng, nàng đi đến vườn hoa nhỏ gọi điện cho Đàm Hữu, lần này tiếp điện thoại có chút chậm, đồng chí "Uông Tằng Kỳ" trong lòng nóng như lửa đốt.
Thẳng đến cuộc gọi sắp tự động ngắt, mới có người tiếp nhận.
"Uy?" Thanh âm mơ mơ màng màng, có chút khàn.
Đồng chí Uông Tằng Kỳ thanh thanh cổ họng, đè thấp giọng nói: "Tôi là Uông Tằng Kỳ."
Bên kia liền mơ mơ màng màng mà cười rộ lên, ha ha ha, ha ha ha, cười một hồi lâu.
Hạnh Gia Tâm cũng không nóng nảy, liền ở bên đây điện thoại nghe nàng cười, trong lòng như nở hoa.
Đàm Hữu đại khái là cười tỉnh, lúc lại mở miệng, thanh âm rõ ràng rất nhiều: "Như thế nào? Nhà văn lớn."
"Ngày mai phải chở hàng." Hạnh Gia Tâm nói, "Không phải cô kêu tôi trước tiên báo cho cô biết sao?"
"Đúng vậy, không thì tôi không thể sắp xếp thời gian được." Bên kia vang lên tiếng sột soạt một hồi, "Đại khái mấy giờ?"
"Trong thời gian đi làm đều được." Hạnh Gia Tâm nói xong, lại cực kỳ tâm cơ mà nói thêm một câu, "Đương nhiên, sáng sớm tới càng tốt."
Sáng sớm đến, là thời điểm trang dung của nàng hoàn mỹ nhất, nếu như bắt kịp ánh sáng ban mai, nhất định sẽ có vẻ rất ôn nhu.
"Được." Đàm Hữu đã đồng ý, "8 giờ rưỡi."
Hạnh Gia Tâm thật là thích sự nhanh nhẹn trong tác phong làm việc của nàng: "Khi tới nơi thì gọi cho tôi."
Hôm nay tan tầm, Hạnh Gia Tâm lại một lần nữa vội vã mà trở về nhà.
Trương Minh vẫn không tặng được bưu thiếp, suy đoán "nữ thần nhất định đang yêu đương" trong nhóm chat cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Vào lúc ban đêm Hạnh Gia Tâm lấy ra tất cả quần áo của nàng, mặc thử từng cái, sau mấy phen rối rắm rốt cuộc chọn ra được một bộ.
Kế tiếp là thử trang điểm, không thể quá đậm làm người khác chú ý, cũng không thể quá nhạt khiến người ta thấy vô cảm, nhất định phải có mắt to sáng lấp lánh, chớp chớp, không cần phải nói câu nào là có thể liếc mắt đưa tình.
Tẩy trang xong rồi lại thử, thử xong lại lau đi, nàng hiếm thấy mà tự chụp vài bức ảnh, đưa ra xa xem, lại để gần xem, vẫn luôn lăn lộn đến qua nửa đêm.
Nàng không có bạn bè, cũng không thích ứng dụng mạng xã hội, người có thể đưa ra ý kiến tham khảo chỉ có chính bản thân mình. Đương nhiên, hết thảy vui sướng và thấp thỏm cũng đều thuộc về riêng nàng.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, nàng liền xoay người rời giường.
Tối hôm qua các biện pháp đã xuất hiện trong đầu vô số lần được thực hiện từng bước một, nàng dành đầy đủ thời gian, tất cả quần áo đồ trang điểm đầu tóc đều được thu dọn thỏa đáng, còn sớm hơn bốn mươi phút so với ngày thường.
Không may chính là, nàng quên mất trong đầu chuyện "ăn bữa sáng" là quan trọng nhất, khiến cho nàng nhìn lớp son môi hoàn mỹ của mình trong gương, cuối cùng chọn bỏ qua bữa sáng, bụng rỗng leo lên Tiểu Điện Lư, sớm đi tới viện nghiên cứu.
Nàng có chìa khóa phòng thí nghiệm, nhưng kho hàng thì không có.
Còn chưa tới thời gian đi làm tiêu chuẩn, kho hàng không có một ai, Hạnh Gia Tâm cầm di động trong tay, lại kiểm tra một lần nữa xem có cài đặt tiếng nhạc chuông đặc biệt lớn hay chưa, lúc này mới lại yên lòng, đứng chờ ở trước cửa kho hàng.
Nơi này tầm nhìn trống trải, có thể trông thấy núi xa.
Mùa đông trời sáng khá trễ, lúc này trời còn rất tối mờ. Hình dáng núi xa còn ẩn trong sương mù dày đặc, giống bức tranh sơn thủy vẩy mực.
Hạnh Gia Tâm chà xát bàn tay có chút lạnh, thế nhưng luyến tiếc nhét di động vào trong túi, cứ như vậy một bên hơi hơi run run, một bên nhìn nắng sớm dần dần mà xuất hiện từ phía sau núi.
Đại thúc quản kho tới rồi, cho nàng vào nhà chờ. Hạnh Gia Tâm nói tiếng cảm ơn, nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa.
Đại thúc bưng ly nước ấm cho nàng, Hạnh Gia Tâm do do dự dự mà đặt điện thoại lên trên đài cao bên cạnh, cái ly ấm áp dễ chịu đem nhiệt độ từ lòng bàn tay một đường lan tràn đến tứ chi, làm sự chờ đợi trở nên càng thêm thoải mái.
Nhưng nàng không dám uống, son môi sẽ bị trôi mất.
Di động không sáng lên cũng không vang lên, nhưng sau khi mặt trời dâng lên, một chiếc xe vận tải lớn màu cam đạp lên nắng sớm, chậm rì rì mà chạy đến trước mặt nàng.
Hạnh Gia Tâm nhón chân nhìn xung quanh, đầu xe quá cao, lại cách khá gần nàng, nàng không thấy rõ mặt tài xế.
Cũng may tài xế rất nhanh xuống xe, giày chơi bóng phối với quần jean, thân trên vẫn là chiếc áo khoác da kia, vừa đối diện, liền nở nụ cười chói lọi với nàng.
Hạnh Gia Tâm nhanh chân lại tiếp đón, đồng thời mở miệng nói: "Sao cô không gọi điện thoại cho tôi vậy?"
Tay Đàm Hữu cắm ở trong túi móc ra di động quơ quơ trước mặt nàng: "Không phải tôi đang định xuống xe mới gọi cho cô sao."
"À." Hạnh Gia Tâm phản ứng lại là do mình quá nóng vội, nhất thời có chút không biết làm sao. Đôi mắt Đàm Hữu quá sáng, nàng luôn cảm thấy cô ấy có thể nhìn rõ hết thảy, vì thế ngay cả đối diện cũng không dám, ánh mắt lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng dừng ở ly nước trên tay.
"Cô uống nước đi." Hạnh Gia Tâm đưa ly nước qua.
Đàm Hữu dừng một chút, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên.
"Tôi không uống qua." Hạnh Gia Tâm giải thích, sau đó lại phát hiện cái ly trên tay đã có chút lạnh, ảo não mà xoay người đi đến văn phòng bên cạnh, "Tôi đi đổi cho cô ly..."
Nàng nói còn chưa dứt lời, một bàn tay đột nhiên duỗi lại đây, lấy đi cái ly trong tay nàng.
Động tác của Đàm Hữu rất nhanh, Hạnh Gia Tâm chưa kịp thấy rõ ràng, bất quá là trong nháy mắt khi hai tay đan xen, màu sắc trắng đen rõ ràng.
Làn da màu lúa mạch, trong lòng Hạnh Gia Tâm nghĩ, thật là đẹp mắt a.
Đàm Hữu uống một ngụm lớn nước, yết hầu nuốt hai lần, một ly nước liền thấy đáy.
Ly giấy dùng một lần lại bị trả lại trong tay Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm nắm ly giấy, giữ không được, ném cũng không xong, nhất thời lại hoảng loạn lên.
"Hàng hoá ở đâu?" May mắn Đàm Hữu đã mở miệng.
Hạnh Gia Tâm ngẩn người, chạy tới bên cạnh văn phòng, vịn cửa sổ hỏi đại thúc quản lí kho: "Sư phó, phế liệu ở đâu?"
Đại thúc đi đến cửa sổ, liếc mắt nhìn xung quanh bên ngoài một cái: "Đến đây." Hắn chỉ chỉ phương hướng, "Kho hàng số 3, từ bên kia chạy qua đi."
Đại thúc giọng nói vang dội, không cần Hạnh Gia Tâm lại truyền lời, Đàm Hữu lên xe, chạy xe hướng đến kho hàng số 3.
Hạnh Gia Tâm đem ly giấy nhét vào trong tay đại thúc, xoay người liền chuẩn bị chạy qua bên kia.
"Chìa khóa, cô không lấy chìa khóa thì làm sao mở cửa." Đại thúc kêu lại, cười một tiếng, dứt khoát tự mình đi ra, "Thôi được rồi, cô gái nhỏ nhắn như cô, cũng không mở được cửa đâu."
Vì thế, vốn là hẹn ước của hai người trong kế hoạch của Hạnh Gia Tâm, lại thêm một đại thúc mập mạp.
Dù rằng Hạnh Gia Tâm đã giải quyết xong tất cả thủ tục phế liệu, nhưng nàng căn bản không biết phế liệu trông như thế nào.
Hai ngày nay, nhớ tới việc này, trong đầu nàng tất cả đều là từng chút từng chút có liên quan đến Đàm Hữu, phế liệu là thứ gì, bất quá chỉ là cái cớ thôi!
Nhưng hiện tại cái cớ này thành gánh nặng cho Đàm Hữu, bởi vì Hạnh Gia Tâm không có nói