Hưu Phu

Hải Đường (2)


trước sau

Edit: Re

Hiển nhiên, Hải Đường cũng nhận ra Cố Tĩnh Phong trước mặt, động tác có vẻ do dự, đứng thẳng người tại chỗ, thần sắc biến đổi liên tục nhìn Cố Tĩnh Phong, mà ngay lúc ba cái ngân châm vốn bị ả bắn về phía Thẩm Khinh Vũ lại bị phản ngược về phía ả do bị nhuyễn kiếm bên hông Cố Tĩnh Phong ngăn cản, đôi mắt như thu thủy nháy mắt tối sầm đi mấy phần.

Hải Đường công phu mèo quào căn bản né tránh không xong, mấy chiếc ngân châm kia liền phi vào vai ả ta. Hộ vệ bên trong nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ỹ, động tác nhất trí chạy ra ngoài hộ Thẩm Khinh Vũ ra sau lưng. Người đông thế mạnh, Hải Đường biết nếu mình tiếp tục ra tay, tất nhiên sẽ chỉ bất lợi cho mình. Ả đỡ bên vai bị đả thương, ném một trái đạn khói gây sặc xuống rồi lập tức rời đi khỏi con đường trước Nam Nhứ Lâu trong làn sương khói dày đặc.

Người phía dưới vốn muốn truy bắt theo, Thẩm Khinh Vũ lại chỉ lạnh lùng bảo bọn họ trở về hết. Cái gì nên đến đều sẽ đến. Nàng biết sau khi Hải Đường tự dưng được cứu đi, không nói Thẩm phủ và Tướng quân phủ, ngay cả Hoàng đế cũng phái đi rất nhiều người để tìm tung tích của nàng ta. Nhưng thiên hạ mênh mông, Hải Đường cứ như đã biến mất vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác. Hôm nay ả lại tự đưa tới cửa, không giết được mình, còn sợ sau này không tìm ra ả sao. Mối thù giết con, nàng nên thanh toán sớm với ả!

“Ma ma, ngươi không sao chứ.” Bỏ qua cho Hải Đường, Thẩm Khinh Vũ cố ý xem nhẹ nam nhân trước mặt, nhanh chóng tới nâng Liễu ma ma đang nằm trên mặt đất dậy, dùng tốc độ nhanh nhất cột chặt chiếc khăn trong tay quanh tay bà để cầm máu, sau đó bảo hạ nhân đi thỉnh đại phu đến xem. Máu tươi rỉ ra rơi xuống đất làm sắc mặt Thẩm Khinh Vũ không kiềm được lại trầm hơn vài phần.

Lúc này Liễu ma ma đau đến nhe răng nhếch miệng, lại sợ Thẩm Khinh Vũ lo lắng, chỉ lắc đầu “Không sao đâu, tiểu thư……” Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại lộ ra hết vẻ đau đớn không bỏ sót chút nào.

Cố Tĩnh Phong tiến lên tháo chiếc khăn Thẩm Khinh Vũ bọc vết thương cho Liễu ma ma, lấy bình Kim Sang dược đặt trong ngực ra rồi đổ xuống miệng vết thương của Liễu ma ma. Kim Sang dược thấm nhanh, khi đại phu chạy tới, tay Liễu ma ma đã dừng chảy máu.

Bên ngoài Nam Nhứ Lâu, Thẩm Khinh Vũ và Cố Tĩnh Phong hai mắt nhìn nhau, dường như đã qua mấy đời....

“Đa tạ ân cứu mạng của Tướng quân.” Thẩm Khinh Vũ nhìn dáng vẻ quần áo nhăn nheo mi mắt tiều tụy của hắn, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết hắn trở về thế nào. Thì ra bóng người ở phòng chữ Thiên mình thấy vừa rồi không phải do hoa mắt, chỉ là trùng hợp rằng, hắn đã trở lại, Hải Đường lại cũng xuất hiện.

Hải Đường phơi mình dưới ánh nắng chói chang gần mười ngày cũng chưa chết, theo sự xuất hiện của Cố Tĩnh Phong mà xuất hiện theo. Có khả năng đây là ý trời, mình đã cố gắng quên đi quá khứ, mà nam nhân này cứ
thế mà đột nhiên xuất hiện. Mọi hình ảnh nháy mắt tràn ra trong đầu, đau thấu tâm can!

“Chúng ta không cần xa lạ đến thế.” Nghe Thẩm Khinh Vũ gọi một tiếng Tướng quân, trong lòng Cố Tĩnh Phong chua xót không nói nên lời. Phản ứng của Thẩm Khinh Vũ còn tốt hơn hắn mong đợi rất nhiều, nhưng so với việc nàng không để ý tới hắn trực tiếp quay đầu liền đi, xa cách và khách khí như vậy, lại càng làm Cố Tĩnh Phong lo lắng.

“Ta và Tướng quân đã là người lạ, Tướng quân cứu ta một mạng, dù sao đi nữa vẫn nên cảm ơn.” Thẩm Khinh Vũ cố gắng căng cứng khuôn mặt lạnh lùng của mình, làm mình trông có vẻ không hề có cảm xúc, sau đó nhàn nhạt hành lễ một cái, nói với Cố Tĩnh Phong. Chỉ là bàn tay đang siết chặt dưới ống tay áo lại báo cho nàng biết, giờ phút này lòng nàng đau đến thế nào.

“Khinh Vũ....”

“Tướng quân có thể gọi ta một tiếng Thẩm Tam tiểu thư, cũng có thể gọi ta Xương Bình quận chúa!”

Cố Tĩnh Phong đau lòng bật thốt lên, trong mắt tràn đầy vẻ hổ thẹn. Thẩm Khinh Vũ lại chỉ lạnh nhạt đáp về một câu...

“Mẫu thân ơi....”

Khi Cố Tĩnh Phong không biết nên nói gì nữa, tại cửa có một bóng người nhỏ nhắn trong bộ váy áo mềm mại màu đỏ chữ Phúc cứ thế mà chạy đến cực nhanh, nhào thẳng vào lòng Thẩm Khinh Vũ, đánh vỡ bầu không khí đông cứng này.

“Mẫu thân.... Con rất nhớ người, người mau hôn con một cái đi....”

Quý Niệm Thanh hình như vừa qua năm lại ăn người tròn tròn lên, giờ phút này đang thân mật ôm ghì lấy đùi Thẩm Khinh Vũ, ngửa đầu ngọt ngào nói.

Cố Tĩnh Phong nhìn đứa bé choai choai kia, nhíu chặt mày. Thẩm Khinh Vũ vừa lúc lười nói chuyện với Cố Tĩnh Phong, kéo tay Quý Niệm Thanh, lấy cớ rời đi: “Vào thôi, ta bảo người trong phòng bếp hấp bánh bao hình con heo cho con ăn.”

Quý Niệm Thanh ngọt ngào gật đầu, nắm tay Thẩm Khinh Vũ, hai người liền đi vào Nam Nhứ Lâu, chỉ để lại Cố Tĩnh Phong đứng một mình trên đường, vô cùng chật vật bị gió lạnh cắt ngang qua mặt.

Nhìn bóng lưng Thẩm Khinh Vũ rời đi, cùng với dáng người rắn tỏi đã chờ ở cửa từ lâu, không hiểu sao Cố Tĩnh Phong cảm thấy sợ hãi. Hắn cảm thấy, hình như mình thật sự sắp mất đi Thẩm Khinh Vũ rồi.

Cơ thể bảy tám đêm chưa bao giờ chợp mắt, uể oải liên tiếp mấy ngày xâm chiếm toàn thân hắn ngay một khắc Thẩm Khinh Vũ rời đi, trước mắt tối sầm, hắn chống đỡ không nổi, cứ như vậy mà ngã sụp xuống đất. Tuyết phủ đầy trời, gió lạnh buốt giá, sự đau xót không đâu không có mặt trên người không thể đánh ngã Cố Tĩnh Phong được đúc từ sắt thép, nhưng một ánh mắt, một câu nói của Thẩm Khinh Vũ lại có thể....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện