Hưu Phu

Ngươi Không Cầu Xin, Ta Không Buông Bỏ Được (1)


trước sau

Edit: Mộc Miên

Âm thanh nước nhỏ giọt ở trong phòng truyền vào tai, Cố Tĩnh Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại trên giường, khóe môi khô nứt, cả người nóng hừng hực, nhìn cách bố trí quen thuộc, hắn biết mình đã trở về tướng quân phủ, lúc đó Vương An đang chờ ở một bên để hâm nóng thuốc.

“Tướng quân tỉnh rồi, cơ thể người đang rất nóng, nên uống một ít thuốc trước, dưới bếp đang đong gạo nấu cháo, chút nữa tiểu nhân sẽ sai nha đầu đem lên cho tướng quân ăn ấm bụng.”

Vương An nghe thấy trên giường có động tĩnh, vội vàng bưng chén thuốc tới trước mặt hắn.

Vết thương chưa lành lại thêm mấy ngày liền không ngủ không nghỉ nên Cố Tĩnh Phong đã té ngã ở ngoài cửa lớn của Nam Nhứ Lâu, ngày đêm sốt cao, ba ngày sau mới tỉnh lại.

“Sao ta lại trở về được?” Sau khi tỉnh táo lại một chút, Cố Tĩnh Phong cố phát ra giọng nói khàn khàn, vỗ trán nhíu mày để bỏ bớt cảm giác không khỏe, sau đó hỏi Vương An đang đứng bên cạnh, từ lúc nhìn Thẩm Khinh Vũ xoay người rời đi thì hắn không nhớ gì nữa cả.

“Hộ vệ canh giữ ở Nam Nhứ Lâu phát hiện tướng quân té xỉu, sau đó đã đưa tướng quân trở về.” Vương An nghe được hắn hỏi chuyện, chỉ thành thật trả lời.

“Tên nam nhân dẫn theo hài tử kia là ai, hài tử của hắn sao lại gọi phu nhân là mẫu thân? Ngươi ở kinh thành chăm sóc phu nhân, như thế nào lại để nam nhân tới gần phu nhân?”

Nghe thấy Vương An nói như vậy, Cố Tĩnh Phong thở dài một trận, trong lòng còn chờ mong là tự Thẩm Khinh Vũ đã đưa hắn về, hắn mím môi, nhíu mày mắng Vương An.

Vương An cũng là vô tội, “Nam nhân kia là thương nhân nổi danh trong kinh thành này, tên là Quý Bắc Thần, phu nhân cũng chỉ gặp hắn hai ba lần mà thôi, tiểu nhân cũng chỉ là người đi theo bảo vệ phu nhân thôi, làm sao mà hiểu được…”

“Thôi thôi……”

Cố Tĩnh Phong nghe Vương An giải thích, vẫy vẫy tay ngăn lại, chỉ may mắn là hắn trở về sớm, nếu như chậm một bước, chỉ sợ Thẩm Khinh Vũ đã bị người ta bắt cóc rồi, chỉ là làm thế nào để đưa vị tiểu thê này trở về, đáy lòng hắn liền trở lên vô cùng trống rỗng.

Thẩm Khinh Vũ rất bướng bỉnh, nhớ tới dáng vẻ nói chuyện của nàng trên đường phố cùng hắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạnh lẽo khôn nguôi, không có chút tự tin nào cả.

“Mấy ngày này, nhất định phải để những thủ hạ có thân thủ tốt bên cạnh phu nhân, Hải Đường không chết, từ nay về sau nhất định còn sẽ tới nữa. Lần này, không thể
để Hải Đường làm phu nhân bị thương nữa, nếu phu nhân lại có sơ xuất, ta sẽ truy vấn ngươi!”

Trong gần nửa năm, thủ hạ của Cố Tĩnh Phong đã lục soát khắp các ngõ lớn bé, nhưng vẫn không thấy tung tích của Hải Đường, vốn tưởng rằng Hải Đường đã chết, nhưng lại không ngờ nàng ta vẫn còn sống, lại còn trốn ở một nơi để thăm dò.

Hôm nay nếu hắn chậm một bước, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hiện giờ Hải Đường chính là một quả bom hẹn giờ, căn bản không biết nàng ta sẽ nổ như thế nào, cho nên trước khi nàng ta phát điên, nhất định phải tìm được người!

Tiêu Sách đã vào đông, một trận tuyết lớn lặng lẽ rơi, như những sợi tơ lần lượt rơi xuống. Trong nháy mắt, nhà cửa phố xá đã bị bao phủ bởi một màu trắng, tuyết rơi trắng cả bầu trời, giống như một nàng tiên đang vung tay áo lông vũ nhảy múa, tất cả cảnh vật đều một màu trắng tinh.

Tuyết rơi dày, Thẩm Khinh Vũ lười ra cửa, chỉ ngồi trong mái hiên duỗi tay hứng những bông tuyết đang rơi xuống, cảm thụ được những bông tuyết lạnh lẽo đang tan ra ở trong tay, cả người nàng cũng uể oải.

Hôm nay là ngày mười ba, còn hai ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, vào ngày đó thì trong cung sẽ có yến hội, vì trước đó Cố Tĩnh Phong đã hồi kinh, dạ yến lần này cũng coi như là chúc mừng Cố Tĩnh Phong đã thắng lợi, hoàng đế đã sớm thông báo đến các quan viên tam phẩm trở lên, cùng với gia quyến vào cung dự tiệc.

Thẩm Khinh Vũ vốn không muốn đến những chỗ náo nhiệt này, nhưng không ngờ là tỷ tỷ lại phái Phong Lan đến báo, kể cả hoa phục trang sức đều đã chuẩn bị sẵn, Thẩm Khinh Vũ chỉ thở dài nhìn đống y phục trên bàn.

“Hôm nay tuyết rơi dày, vậy mà còn đứng ở ngoài, muội muốn bị bệnh hay sao?” Một tiếng thở dài từ tận đáy lòng, Thẩm Kính Hiên lặng lẽ cầm dù dẫm lên tuyết đi đến, hắn mặc một bộ y phục màu xanh, khoác chiếc áo choàng màu đen, một bộ dạng công tử ôn hòa nho nhã, nhìn Thẩm Khinh Vũ tràn đầy ưu sầu ngồi ở hành lang, hắn giương giọng khẽ quát.

“Ca ca……” Thẩm Khinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, nhe miệng cười tươi.

“Phá đám!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện