Mọi người nhao nhao nhìn về phía Bạch Ngọc Tu, chờ hắn nói tiếp.
“Số người lẻn vào không nên nhiều quá, nếu không sẽ dễ bị lộ. Ta nghĩ rồi, cảm thấy để cho bốn người là ta, Tần Kích sư đệ của Thiên Kiếm Tông, Địch Đồng sư đệ của Phong Hỏa Môn và Thạch Mục sư đệ của Hắc Ma Môn là đủ rồi. Những người còn lại ở bên ngoài phối hợp đánh nghi binh, thu hút sự chú ý của Man nhân.” Bạch Ngọc Tu bình tĩnh nói.
Thạch Mục khẽ đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường.
Trong đám người, thanh niên đạo sĩ và thanh niên cao lớn da đen hơi nhúc nhích thân thể, tuy nhiên hai người cũng đều không lên tiếng.
Mấy người không bị chọn trúng thầm thở nhẹ một hơi, tuy lẻn vào cứ điểm sẽ đạt được công lao lớn nhất, nhưng so với ở bên ngoài đánh nghi binh thì nguy hiểm hơn rất nhiều, dù sao thì địch mạnh ta yếu, một khi bị phát hiện thì chỉ có đường chết mà thôi, cho nên chẳng ai muốn đi cả.
Có vài người may mắn nhìn về phía Thạch Mục với ánh mắt hơi nghi hoặc.
“Bạch sư huynh, ba người các ngươi đều đáng được xưng là cường giả võ đạo của nơi này, còn Thạch đại ca là Thuật Sĩ, thực lực võ đạo yếu, nếu liên thủ với ba người các ngươi tiến vào thì không ổn lắm đâu.” Kha Nhi chợt mở miệng nói.
“Kha sư muội, ta chọn Thạch sư đệ gia nhập chính là vì thân phận thuật sĩ của hắn đó.” Bạch Ngọc Tu tươi cười nhìn Kha Nhi.
“Trên người ta có một tấm phù lục trung giai hệ hỏa – Hỏa Vân Phù, đến khi lẻn vào cứ điểm, chỉ cần bốn người bọn ta phóng thích tấm phù này thiêu hủy lương thảo bên trong mà thôi, có thể nói không tốn bao nhiêu sức lực. Có điều tấm phù này cần Thuật Sĩ có pháp lực tinh thuần mới thúc dục được, cho nên đành để Thạch sư đệ theo bọn ta vào.” Bạch Ngọc Tu móc ra một tấm phù màu đỏ từ trong lồng ngực, mặt trên có từng đạo phù văn hỏa hồng tản ra chấn động pháp lực mãnh liệt.
Thạch Mục lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía tấm phù này.
Đầy là lần đầu hắn thấy phù lục trung giai, nhưng đã sớm nghe qua uy lực của nó. Có tấm phù này thì việc thiêu hủy lương thảo dễ dàng hơn nhiều rồi.
Kha Nhi hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, định nói điều gì nữa.
“Bạch sư huynh đã cân nhắc chu đáo như vậy, tại hạ phải tuân theo rồi”. Thạch Mục bước đến khoát tay ngăn lời Kha Nhi lại, cười khẽ đáp.
“Thạch sư đệ quả nhiên là người đại nghĩa, việc này một khi thành công thì ngươi sẽ chiếm công đầu. Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, mọi người trở về chuẩn bị một chút, chiều nay xuất phát, tranh thủ buổi tối đến được phụ cận Ưng Sầu Giản thừa dịp đêm đen mà hành động.” Bạch Ngọc Tu liếc Thạch Mục một cái thật sâu, ngoài cười nhưng trong lòng thâm trầm như nước.
Những người khác tất nhiên không có ý kiến gì, ai nấy đều quay về chuẩn bị.
Sau khi trở về chỗ ở, Thạch Mục đi tới đi lui một hồi, mặt nở một nụ cười lạnh.
Bạch Ngọc Tu để hắn cùng lẻn vào, mục đích là gì không nói cũng biết, chẳng qua với thực lực hôm nay, chỉ cần không đụng phải cường giả Tiên Thiên thì hắn có thể nắm chắc bảo vệ được tính mạng mình.
Nếu lần này Bạch Ngọc Tu xuất thủ với hắn thì Thạch Mục cũng chẳng cần nương tay làm gì nữa.
“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Thạch Mục mở cửa phòng, một dáng người thướt tha mặc áo xanh lục đứng đó, thì ra là Kha Nhi.
“Kha sư muội, có chuyện gì sao?” Thạch Mục mời nàng vào nhà rồi hỏi.
“Thạch đại ca, đều tại ta… tại mối quan hệ của chúng ta mà huynh và Bạch sư huynh mới trở nên ác liệt như vậy, nếu không phải vì chuyện hiểu lầm hai hôm trước thì hắn cũng không xếp huynh vào nhóm lẻn vào đâu.” Kha Nhi vừa vào cửa, nét mặt đầy áy náy mở miệng.
“Ha ha, sư muội không cần tự trách làm chi, Huyền Vũ Tông và Hắc Ma Môn chúng ta vốn có mối hận cũ mà, không quan hệ nhiều tới cô đâu.”
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói.
“Thế nhưng mà…”
“Kha Nhi muội chớ lo lắng cho tại hạ, dù cho lẻn vào Ưng Sầu Giản thì ta cũng có thủ đoạn để tự bảo vệ mình. Ngược lại sư muội ở ngoài đánh nghi binh phải cẩn thận một chút đó.”
Kha Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thạch Mục cướp lời.
“Được rồi, Thạch đại ca đã nói vậy rồi, cái kia…”
Kha Nhi chớp đôi mắt dễ thương buồn bã, từ lòng bàn tay lộ ra một tấm phù lục màu xanh, phù văn trên bề mặt nó tán phát tầng tầng thanh quang, trông như vật còn sống di động.
“Đây là Hồi Xuân phù, sư huynh mang nó trên người mới dùng được.” Kha Nhi đưa tấm phù cho Thạch Mục.
Thạch Mục hơi động dung, mặc dù Hồi Xuân Phù chỉ là phù lục Mộc hệ cấp thấp, nhưng luyện chế vô cùng khó khăn, giá tiền lại cao hơn nhiều so với các loại phù cấp thấp khác, ngay cả hắn cũng chưa từng thử vẽ qua.
Mà phù lục có thể khôi phục thương thế trong thời gian ngắn thì ở bất cứ đâu cũng đều là vật quý trọng, huống chi trong tình hình chiến loạn như hôm nay.
“Thứ đồ vật bảo mệnh này sao ta dám nhận, sư muội cứ giữ đó đi.” Thạch Mục lập tức lắc đầu từ chối.
“Thạch đại ca không cần lo đâu, trên người ta còn nhiều Hồi Xuân Phù lắm.” Kha Nhi tươi cười nhét tấm Hồi Xuân Phù vào tay Thạch Mục.
“Vây… Được rồi, mấy tấm phù lục công kích này cô giữ lấy mà phòng thân.” Bàn tay Thạch Mục chạm vào đầu ngón tay mềm mại của Kha Nhi, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hắn gật gật đầu rồi lấy từ trong lòng ra mấy tấm Hỏa Cầu Phù và Thủy Kiếm Phù đưa cho Kha Nhi.
Kha Nhi cũng không khách khí, nàng nhận lấy phù lục rồi cùng Thạch Mục nói chuyện vài câu, sau đó cáo từ rời đi.
…
Bên kia, một chỗ bí ấn nào đó trong quặng mỏ.
Bạch Ngọc Tu và một gã đệ tử béo của Huyền Vũ Tông đứng sóng vai thương lượng cái gì đó.
"Bạch sư huynh, ta có chút không hiểu, vì sao liên minh lại bỗng dưng ban phát nhiệm vụ này? Cứ điểm này của chúng ta tuy không lớn, nhưng cũng coi như là nhãn tuyến theo dõi khu vực phía sau của địch. Lỡ nơi này mà bị nhổ thì liên minh cũng sẽ bị tổn thất lớn chứ?" Tên đệ tử béo lông mày nhíu chặt lại, hỏi.
"Hắc hắc, việc này thì cần sư đệ ngươi tự mình hiểu ra mới được." Bạch Ngọc Tu cười hắc hắc một tiếng, không trả lời trực tiếp vấn đề.
"Trừ phi...mặt sau...liên mình còn có hành động lớn nào đó?" Đệ tử béo đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời.
"Có một việc ta còn không nói cho những người khác. Liên minh đã lấy được tin tức chính xác, bởi vì mấy lần phục kích trước kia của chúng ta mà Man tộc sẽ tiến hành một lần càn quét lớn trên toàn bộ khu vực này. Cứ điểm này đã trở nên không còn an toàn, cần lập tức rút lui. Nhiệm vụ lần này, chẳng qua là một lần hành động cuối cùng trước khi rút lui thôi." Bạch Ngọc Tu cười lạnh nói.
"Thì ra là thế." Tên đệ tử béo giật mình.
"Hai ngày nay ta đang lo không biết phải đối phó với tên Thạch Mục kia thế nào thì nhiệm vụ này tới, đúng là đúng lúc..." Bạch Ngọc Tu liếm liếm môi trên, âm hiểm nói.
"Hắc hắc, sư huynh làm như vậy đúng là là cao kế mà!" Đệ tử béo cười hắc hắc, nịnh nọt phụ họa.
. .