Tiếng kèn thê lương vang rền trong đêm tối, toàn bộ cứ điểm sơn cốc trong sơn cốc nhanh chóng thức tỉnh, ánh đuốc đua nhau sáng lên khắp nơi, vô số bóng người dũng mãnh lao tới cửa ra vào.
“Cái gì! Nhân tộc tập kích căn cứ, tình hình chiến đấu bây giờ như thế nào?”
Sâu bên trong cứ điểm, trong một kiến trúc cao lớn nhất có một đại hán Man tộc to lớn như cây cột đình nhìn tên lính liên lạc trước mắt trầm mặc quát.
Nơi này nhìn giống như một đại sảnh nghị sự, xung quanh vách tường khắc rõ từng cái đồ án thú vật cổ quái, hơn nữa còn treo lên một vài bản phỏng chế đầu của yêu thú kỳ quái, trên đại sảnh thì trải một tấm da thú lớn vô cùng.
Phía sau đại hán to lớn là một Man nhân trẻ tuổi dáng người cường tráng, nửa người trên ở trần, trước ngực vẽ một đồ đằng đầu sói màu lam, thân hình âm lãnh trầm mặc, hắn đứng đó như một bức tượng vậy.
“Báo cáo Ngột đại nhân, chúng ta đã đem hơn mười tên Nhân tộc xâm nhập ngăn ở của cốc nhưng thực lực đối phương rất mạnh mẽ, ngoài ra phía xa trong rừng rậm còn có bóng người lao đến hình như là quân tiếp viện.” Giờ phút này trên người tên lính liên lạc đang quỳ một chân xuống mặt đất, toàn là máu tươi nhìn không nhận ra được chính hắn, vội vàng bẩm báo.
“Theo như ngươi nói thì Nhân tộc tấn công vào có không ít Hậu Thiên võ giả a, thế nhưng tại sao lại có nhiều người như thế bất ngờ xuất hiện ở đây vậy.” Sắc mặt đại hán to lớn ngưng trọng tự hỏi.
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh từ ngoài của cốc truyền đến.
Đại hán Man tộc biến sắc, vội vàng đến cửa ra vào của trại, chỉ thấy phía xa vài dặm bên ngoài cốc lửa bốc lên hừng hực, khói lửa ngập trời, không biết là chuyện gì đang diễn ra.
“Không tốt, Nhân tộc hèn hạ đang muốn thiêu huỷ lương thảo nơi đây.” Đại hãn Man tọc khinh hãi kêu lên.
“Đồ Ma Cốt, ngươi lập tức dẫn theo những dũng sĩ đồ đằng chạy tới cốc khẩu, đồng thời điều động toàn bọ binh lực. Phải ngăn đợt tiến công của Nhân tộc” Đại hãn cao lớn xoay người ra lệnh cho Man tộc trẻ tuổi đúng sau mình.
“Vâng!”
Người nọ đáp một tiếng, thân ảnh loé lên như một làn khói phóng ra khỏi đại sảnh chạy về phía xa xa.
Đại hãn kia phất tay cho gã thám tử đang quỳ lui ra ngoài.
Hắn đứng trong sảnh trầm ngâm một lúc rồi quay người đi vào trong đại sảnh.
…
Lúc này, trên một ngọn núi bên cạnh sơn cốc có bốn bóng người đang đứng. Chính là đám người Thạch Mục, Bạch Ngọc Tu.
Xem ra kế sách dụ địch đã thành công rồi, phần lớn Man nhân đều bị hấp dẫn đến cửa cốc.” Đạo sĩ đeo kiếm mở miệng nói.
Giờ phút này trận chiến ở cửa ra vào sơn cốc đang diễn ra vô cùng gay gắt. Khói lửa mù mịt, tiếng chém giết bên tai không dứt.
Mặc dù bên phía Nhân tộc chỉ có mười mấy người, số lượng hoàn toàn thua xa kẻ địch nhưng tất cả đều là Hậu Thiên võ giả, thực lực hơn xa những chiến sĩ Man tộc bình thường. Dù lấy một địch mười cũng hoàn toàn có thể kéo dài một lúc.
“Thời khắc đã đến, chúng ta cần hành động ngay, bọn họ không kéo dài được lâu đâu.’’ Thanh niên da đen xoay chuyển ánh mắt đề nghị.
Thạch Mục nhìn theo ánh mắt của thanh niên da đen, hai mắt nhíu lại.
“Bên dưới trại có mười bóng người cao lớn đang chạy nhu bay về phía miệng sơn cốc, không ngờ tất cả đều là dũng sĩ đồ đằng cua Man tộc.
“Chúng ta đi”
Sắc mặt Bạch Ngọc Tu âm trầm xuống, trong tay cầm một đầu dây thừng thô to, đầu khác được buộc vào một ngọn cây trên ngọn núi khác, cả người nhảy lên, trực tiếp nhảy từ trên ngọn núi xuống.
Ba người còn lại cũng làm như vậy, đều cầm lấy một đầu dây thừng nhảy xuống.
Vài hơi thở sau, bốn người lặng yên rơi xuống trong sơn cốc, thân hình loé lên vài cái đã núp ở đằng sau một toà nhà.
Bạch Ngọc Tu hướng ánh mắt ra xung quanh nhìn tới nhìn lui, cánh tay đưa lên ra hiệu sau đó vọt lên lao vút về phía sâu trong sơn cốc. Ba người Thạch Mục cũng chạy theo.
Thành trại nơi này được chia làm hai tầng, dựa theo điều tra trước đó, lương thực ở đây hầu hết được giữ bên trong thành. Mặc dù giờ phút này phần lớn man tộc đều bị thu hút ra ngoài nhưng nơi này vẫn còn có Man tộc canh giữ.
Trên đường đi của bốn người dù có người canh giữ nhưng dựa vào thân thể của bốn người thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Những Man nhân này ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy đã chết mà không hiểu sao rồi.
Đám người Thạch Mục không tốn bao nhiêu thời gian đã lẻn vào được bên trong trại, thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
“”Thật nhiều lương thảo.” Đám người Thạch Mục sau khi đột nhập vào được bên trong, xem xét một chút thì đều giật mình.
Bên trong sơn cốc có hơn mười ba toà thành hình trụ được làm từ gỗ. Hầu hết đều chất đày lương thực vật tư, vũ khí, áo giáp, công cụ công thành.
Ngoài phòng đất trống đựng hơn mười cái rương lớn còn lại đều là lương thực vật phẩm.
“Nhiều lương thực như vậy hẳn có thể cung cấp cho mấy vạn đại quan rồi. Chẳng lẽ quân nhu của Man tộc tại thành Phục Châu đều tập trung ở chỗ này à. Đạo sĩ đeo kiếm thở nhẹ ra một hơi khẽ thốt lên.
Lúc này bốn người đang trốn đằng sau một bãi đất trống của một trụ kiến trúc, ánh mắt Thạch Mục đảo qua bốn phía, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Bọn họ vượt qua những thủ vệ nơi này hết sức nhẹ nhõm, nhưng nơi đây là nơi trọng yếu nhất cả căn cứ này, vậy mà lại không có ai đi tuần tra cả.
Không biết có phải người nơi này đều ra bị dụ hết ra ngoài cửa sơn cốc rồi hay không.
“”Chúng ta lập tức động thủ, đem tất cả lương thực nơi này đều đốt đi se lập được công lớn rồi.” Đạo sĩ đeo kiếm lộ vẻ hưng phấn kích động.
“Cũng tốt” Bạch Ngọc Tu suy nghĩ một chút, nhìn khắp xung quanh, nhẹ gật đầu đồng ý.
Thạch Mục không nói gì, chẳng hiểu sao hắn có cảm giác không khí ở xung quanh hơi nặng nề.
“Vậy cứ theo kế hoạch lúc trước, để cho Thạch sư đệ lẻn vào thúc dục Hỏa Vân phù, ta và ba người ở bên cạnh phối hợp tác chiến thông khí, cần phải đốt sạch lương thảo nơi đây đi.” Bạch Ngọc Tu chớp động hào quang trong mắt, lấy từ trong lòng ra một tấm phù lục đưa cho Thạch Mục rồi nói.
Thạch Mục đang định thò tay cầm lấy, đột nhiên biến sắc, nhảy vọt về phía sau.
“Vèo” một tiếng!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một bóng đen quỷ mị hiện ra trước mặt hắn, thoáng cái đoạt đi Hỏa Vân phù trong tay Bạch Ngọc Tu sau đó biến mất vào bóng tối.
Bạch Ngọc Tu hét thảm một tiếng, loạng choạng lui về sau, cánh tay phải đầm đìa máu tươi, hai ngón tay đã không cánh mà bay.
Thạch Mục chấn động, nhún chân nhảy sang một bên, lật tay rút Vẫn Thiết Hắc Đao