Sa Lãng nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn Thạch Mục, khóe miệng khẽ giật giật.
Sắc mặt của mọi người chung quanh cũng biến đổi, chân mày cau lại.
Hiện giờ, bất cứ ai đều có thể thấy được, thời gian còn lại của Sa Lãng không còn nhiều lắm. Mà chút thời gian quý giá cuối cùng này, bọn họ đều hi vọng có thể để dành cho hai chị em Sa Kiều và Sa Tinh.
“Chuyện ta hỏi sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu, chỉ cần một lát là được thôi.”Thạch Mục thần sắc không biết, lại nói thêm lần nữa.
Những thành viên khác của bộ lạc Đằng Nha hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều dồn về phía Sa Kiều.
“Vậy… kính xin Mục đại ca nói ngắn gọn.” Sa Kiều nhìn nhìn Thạch Mục, lại nhìn Sa Lãng một chút, do dự một lát rồi rốt cục nhỏ giọng đáp.
Sau đó nàng xoay người kéo Sa Tinh, cất bước đi về phía xa.
Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao đi theo đằng sau, đi về một phía xa xa.
Còn lại chỉ còn Thạch Mục và Sa Lãng.
Thạch Mục thở dài, lúc này mới ngồi xổm xuống bên cạnh Sa Lãng, nhẹ giọng nói.
“Sa tộc trưởng, ta vừa mới kiểm tra một chút dấu chân bên ngoài kia, số lượng dấu chân rời khỏi bộ lạc so với số dấu chân đến đây là nhiều hơn không ít. Ngoài ra, ta mặc dù không có quan sát kỹ tình hình nơi này, có điều trong số thi thể trong hiện trường này, thi thể của nữ quyến cùng trẻ con của quý bộ tộc là cực ít, hẳn là đã bị đám Thiên Lang tộc kia bắt đi rồi phải không?”
Nghe thấy chuyện đó, thân thể Sa Lãng run lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
“Mục dũng sĩ ánh mắt tinh tường, đúng là như vậy, đều tại Sa Lãng vô dụng, thậm chí ngay cả việc che chở cho tộc nhân của mình cũng không thể làm được, lại để bọn họ rơi vào trong tay bộ lạc Thiên Lang…”
Sa Lãng tỏ vẻ kích động, hô hấp dần trở lên dồn dập bất ổn.
Thạch Mục thấy vậy, vội vàng duỗi ra một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Sa Lãng, chân khí tinh thuần hóa thành những sợi tơ mỏng chậm rãi rót vào, khí tức chấn động của Sa Lãng rất nhanh được ổn định trở lại.
Sa Lãng nhìn về phía Thạch Mục, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.
“Những người của bộ lạc Thiên Lang hẳn là rời khỏi nơi đây khoảng nửa ngày rồi, bọn chúng dẫn theo phụ nữ trẻ em, trên mặt đất lại không có vết bánh xe, xem ra hẳn là các tộc nhân kia đã bị áp giải bộ, tốc độ chắc chắn không nhanh, hiện tại đuổi theo nhanh mà nói, thì vẫn còn kịp.”
Thạch Mục nói xong, thu tay về, dừng lại một chút, lại tiếp tục: “Hai ngày nay, tại hạ ở quý bộ lạc được thịnh tình khoản đãi, không có cách nào báo đáp, vậy để tại hạ đuổi theo đưa những nữ quyến kia về đi!”
Sa Lãng nghe thấy thế, vẻ mặt phức tạp, miệng mấp máy, lại nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Xem dấu vết trên mặt đất thì thấy, đám bộ lạc Thiên Lang kia hẳn là có hơn một trăm người, có điều trong số bọn chúng cụ thể có bao nhiêu dũng sĩ Đồ Đằng, thực lực thế nào thì ta còn chưa thể nào đoán được. Nếu cứ như vậy tùy tiện chạy đến thì chỉ sợ phần thắng không lớn. Vì vậy, kính xin Sa tộc trưởng chỉ bảo một hai.” Thạch Mục chậm rãi nói ra.
“Hảo ý của Mục dũng sĩ ta xin tâm lĩnh. Chẳng qua nhân số của bộ tộc Thiên Lang kia đông hơn, ta nếu như đã không muốn đám A Kiều đi chịu chết, há lại liên lụy đến một người ngoài như ngươi?” Sa Lãng nhìn Thạch Mục thật sâu, sau đó lắc đầu đáp.
“Tại hạ cũng không phải không biết nặng nhẹ, cũng không phải kẻ không biết sống chết, chắc chắn sẽ giữ đúng mực. Ta nghĩ, Sa tộc trưởng cũng không đành lòng thấy những người phụ nữ và trẻ con của quý bộ tộc kia rơi vào tay đám Hung Man của bộ lạc Thiên Lang, nhất lấy hết khi dễ và nhục nhã đi?” Thạch Mục cười một tiếng, nói như thế.
“Nếu như Mục dũng sĩ đã nói như thế rồi, ta cũng không khách khí nữa, đa tạ đại ân của Mục dũng sĩ.” Sa Lãng nhìn Thạch Mục, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ cảm kích sâu nặng.
“Tộc trưởng không cần phải khách khí, về tình hình của địch nhân, kính xin ngươi cẩn thận báo lại cho ta một chút…”
Thạch Mục với vẻ nghiêm túc hỏi.
Sau khoảng thời gian cạn một chén trà, Thạch Mục đứng lên, vẫy vậy tay với đám người Sa Kiều ở nơi xa.
Đám người Sa Kiều vội vàng chạy tới, giờ phút này sắc mặt Sa Lãng lại xấu hơn vài phần, trên mặt đã không còn chút huyết sắc nào nữa.
“Phụ thân!” Sa Kiều nhào tới bên cạnh Sa Lãng, ai cũng nhìn ra được, Sa Lãng đã là dầu hết đèn tắt.
“A Kiều, sau này bọn Sa Tinh, liền gửi gắm cho con…” Sa Lãng chậm rãi thở dốc, cánh tay nhấc lên, muốn vuốt ve khuôn mặt tú lệ của con gái yêu lần cuối. Có điều, mới giơ lên một nửa, rốt cục vẫn phải vô lực buông thõng xuống, trút xuống hơi thở cuối cùng.
Sa Kiều thống khổ nghẹn ngào bắt đầu nức nở, trên mặt Sa Tinh cũng giàn dụa nước mắt. Hơn mười thanh niên Man tộc chung quanh mặc dù đã cố nén nước mắt cũng nghẹn ngào không cầm được.
Thạch Mục yên lặng xoay người, đi về phía cổng bộ lạc, không làm kinh động tới bọn họ.
Đi ra đứng trước bãi phế tích lộn xộn không còn nhìn ra nguyên trạng của bộ lạc Đằng Nha, Thạch Mục sờ sờ Phá Thiên Cung ở bên hông, trong đầu hồi tưởng lại những lời Sa Lãng vừa nói với hắn, hai mắt híp lại.
Sau một khắc, sắc mặt hắn nghiêm túc lại, trở mình ngảy lên Tứ Bất Tượng, toan đuổi theo dấu chân lưu lại trên mặt đất.
“Mục đại ca!” Một bóng người chạy ra từ trong bộ lạc, chính là Sa Kiều.
Thạch Mục nhíu mày, kéo lại dây cương của Tứ Bất Tượng.
“Ngươi muốn đi đuổi theo đám người bộ lạc Thiên Lang để cứu những nữ quyền cùng trẻ nhỏ bị bắt làm tù binh kia về sao?” Sa Kiều nhìn Thạch Mục, hỏi.
Vẻ mặt Thạch Mục không biến, trầm mặc một lát rồi quay đầu nhìn về phía xa xa, không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Có thể thành côn hay không ta cũng không có nắm chắc, chẳng qua là nếu không thử một lần thì ta không cam lòng!”
Ánh mắt Sa Kiều lóe lên, cắn răng, khóe miệng mấp máy, đang định nói gì.
“Thực lực của các người quá yếu, mang theo các người đi cùng thì ta liền không còn chút nắm chắc nào.”
“Các ngươi ở lại an táng đám người Sa Lãng tộc trưởng cho tốt, chờ ta hai ngày, mặc kệ thành công hay không thành công ta cũng sẽ trở về!” Thạch Mục nói xong câu đó, liền quay đầu đi, không nhìn Sa Kiều nữa.
Giữ chặt dây cương, giật một cái, Tứ Bất Tượng hí lên một tiếng, bốn vó lao nhanh, chạy băng băng về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở phía xa.
Sa Kiều nhìn bóng lưng Thạch Mục đi xa, ánh mắt lấp lánh, dường như ngây dại.
….
Cách bộ lạc Đằng Nha ngoài mấy chục dặm, tại một vùng đồi núi nhấp nhô.
Hai trăm người vừa rồi tạo thành một đại đội Man tộc đang đi qua nơi đây.
Trên cùng của đội ngũ là hai mươi mấy Lang kỵ binh, đằng sâu là hơn một trăm binh sĩ Man tộc bình thường, phía sau cùng là hơn một trăm phụ nữ và trẻ em của bộ lạc Đằng Nha cùng một ít gia súc lớn nhỏ.
Những phụ nữ