Biến cố đột nhiên xảy ra khiến đám binh sĩ Thiên Lang bộ ở xung quanh giật mình kinh sợ. Tốc độ của mũi tên vừa rồi quá nhanh, mũi tên bắn từ hướng nào tới bọn chúng cũng không thấy rõ.
Mặt đất chợt rung rung lên. Phản ứng của hai mươi Dũng sĩ Lang kỵ binh đang dẫn đầu ở phía trước đội ngũ cũng rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy lại đây rồi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Phí Đô đi đầu hỏi, chẳng qua y vừa dứt lời liền thấy thi thể gã Man nhân kia, sắc mặt lập tức cứng lại.
Vào thời khắc này, một tiếng "Rítttt" bén nhọn vang lên, một đạo hắc quang không biết từ đâu lao tới như điện xẹt, loé lên rồi cắm phập vô ngực một tên Lang kỵ binh đứng ở đuôi đội ngũ. Kẻ này cũng không kịp làm ra phản ứng gì, lập tức bị hất bay ra khỏi chiến lang. Như kẻ xấu số trước đó, bị mũi tên ghim chặt trên mặt đất. Trái tim bị đâm thủng, gã cũng chỉ giãy dụa vài cái rồi đi đời nhà ma.
"Ở đằng kia!" Đột nhiên, Phí Đô quay đầu, giơ tay chỉ về một gò đất phía xa. Tại đó có thể thấy một bóng người mơ hồ.
Trên đỉnh một gò đất cách chỗ này chừng ba bốn trăm trượng (999-1332m), một thanh niên áo đen đón gió đứng đó, tay y đang kéo một cây cung màu vàng cực lớn. Người này không ai khác chính là Thạch Mục. Hắn không ngủ không nghỉ cưỡi Tứ Bất Tượng truy đuổi suốt một đêm, rốt cuộc vào không lâu trước, đuổi kịp đội ngũ bộ lạc Thiên Lang.
Giờ phút này, hai mắt Thạch Mục đã biến thành Kim Đồng, nhìn về đại đội Lang kỵ binh ở phía xa, ánh mắt lạnh như băng.
Rút tên, lên dây, kéo cung!
Ngay tại khi đám Lang kỵ binh còn đang quay đầu nhìn theo hướng Phí Đô chỉ, thì một đạo hắc quang lại tiếp tục phá không mà ra, lao đi như xé gió, vận tốc gần như nhanh hơn cả tốc độ âm thanh. Hắc quang lóe lên, trong đám dũng sĩ Lang kỵ lại có thêm một tên bị xuyên thủng trái tim, cả người đính trên mặt đất.
"Nhanh dùng tấm chắn bảo vệ cơ thể!" Sắc mặt Phí Đô tái nhợt, thét lên.
Đám dũng sĩ Lang kỵ sớm đã bị doạ cho bể mật, làm sao còn không nghe. Nhao nhao lôi chiếc thuẫn sắt hình tròn màu ngăm đen từ bên sườn chiến kỵ ra, giơ lên che trước người.
"Bộ binh lưu lại chỗ này, những người còn lại theo ta xông lên!" Phí Đô quát một tiếng chói tai, thúc giục cự lang dưới thân, dẫn đầu phóng qua chỗ Thạch Mục. Tầm bắn ngoài ba bốn trăm trượng, còn có mũi tên nhanh như điện xẹt vừa rồi, chứng tỏ cung trong tay đối phương phải có ít nhất trên năm mươi Thạch*.
[1 Thạch(dan) = 50kg. 50 Thạch = 2500kg-asuconm chú giải]
Ba mũi tên đều bắn trúng chỗ hiểm, một mũi mất mạng! Cung mạnh như vậy, trong Man tộc là cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, loại nhãn lực như này, một vài Thần tiễn thủ dù có tu vi đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ cũng chưa chắc có được. Đối mặt với địch thủ như vậy, nếu không thể áp sát lại gần, e rằng chỉ trong nửa khắc, gần hai mươi tên Lang kỵ binh dưới trướng y sẽ gặp tổn thất thảm trọng mất!
Thấy đám Lang kỵ binh giơ thuẫn vọt lên, trên mặt Thạch Mục lộ ra tia cười lạnh. Hắn vòng tay, từ túi tên trên lưng rút ra một mũi tên dài màu xanh, đúng là Truy Phong Tiễn.
Cài tên, giương cung, cung kéo ra căng như trăng tròn.
Pháp lực trong cơ thể hắn chen nhau rót vào trên thân cung. Bề mặt Phá Thiên Cung tản mát ra quầng sáng màu xương trắng. Truy Phong Tiễn cũng bị quầng sáng này bao phủ lên, vô số phù văn nhỏ li ti bao trùm lên thân tiễn, chậm rãi xoay tròn.
Vèo!
Mũi tên dài lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh màu xanh, tốc độ còn nhanh hơn gần gấp rưỡi so với mấy mũi trước đó.
"Kengg" một tiếng thật lớn vang lên! Thân hình còn cầm thuẫn của một tên Lang kỵ Man tộc cứ thế bị bắn ngược ra sau, nặng nề rơi xuống, bị đóng đinh ở trên mặt đất, không khác gì mấy tên trước đó. Trên chiếc thuẫn sắt dày ba thốn (~10cm) của hắn xuất hiện một lỗ thủng, phảng phất như đó là giấy.
Trong lòng Phí Đô trở nên kinh hãi! Đến khi y thấy được phù văn trên Truy Phong Tiễn thì đồng tử co rụt lại.
"Là vu tiễn!"
Đám dũng sĩ Lang kỵ còn lại nghe vậy sắc mặt liền nhao nhao kịch biến. Có mấy tên gan nhỏ sợ đến nỗi kéo lại chiến lang dưới thân, không dám xông về trước nữa.
"Không nên dừng lại, tiếp tục xông lên! Kẻ trái lệnh xử tử tại chỗ!" Phí Đô nghiêm nghị quát lớn.
Đám Lang kỵ binh nghe vậy chỉ đành phải tiếp tục kiên trì xông lên, nhưng trong lòng thì kêu khổ không ngớt. Sắc mặt Phí Đô tái nhợt, trong đầu suy nghĩ không ngừng, không biết y từ chỗ nào rước phải tên địch nhân lợi hại như vậy? Chẳng qua mặc kệ đối phương là ai, đều không quan trọng. Việc kéo loại cường cung như này chắc chắn sẽ làm thể lực tiêu hao rất lớn, kẻ kia chắc cũng không bắn được mấy lần nữa. Ngoài ra, vu tiễn trân quý như vậy có lẽ hắn cũng không còn nhiều.
"Tất cả mọi người tản ra, vây hắn lại!" Phí Đô nghiêm nghị hạ lệnh. Riêng y thì từ hướng chính diện phóng tới chỗ Thạch Mục. Y không dùng thuẫn mà cầm một thanh búa sắt dài năm thước (~1m6) màu xanh đen hộ thân, thân chiếc búa bị một tầng ánh sáng màu đen bao trùm.
Lang kỵ binh chính là lực lượng tinh nhuệ của bộ lạc Thiên Lang, vô cùng dũng mãnh. Phí Đô vừa mới ra lệnh một tiếng, đám Lang kỵ đã lập tức tản ra thành thế hình cánh quạt, đánh tới đồi đất nơi Thạch Mục trú thân. Với khoảng cách ba bốn trăm trượng, dùng tốc độ của Lang kỵ binh thì chỉ cần chưa đầy hai mươi hô hấp đã đến.
Mắt thấy cảnh này, trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ trào phúng, chợt lật tay thu hồi Phá Thiên Cung lại. Bắn liền bốn mũi tên, cánh tay của hắn quả thật có chút mỏi rồi.
Chỉ thấy hắn hé miệng, huýt lên một tràng tiếng sáo dài cao vút. Lập tức, từ một bụi cỏ cách đó không xa xông ra một con quái mã đầu trâu thân lộc, nó chạy vội tới bên này.
Hàng này đúng là Tứ Bất Tượng!
Thạch Mục tung người nhảy lên Tứ Bất Tượng, Tứ Bất Tượng chuyển thân, lập tức chạy vội về phía xa. Tốc độ của nó so với sói chiến thì mau hơn không ít làm chiến thuật vây đánh của Phí Đô hoá thành bọt nước.
Mắt thấy cảnh nầy, sắc mặt Phí Đô trở nên cực kỳ âm trầm...
Chợt, hai tiếng "Vèo" "Vèo" gần như đồng thời vang lên. Thạch Mục bỗng nhiên quay người, trở tay liền bắn liên tiếp hai mũi tên.
Hai tiếng kêu thảm thiết!
Lại thêm hai tên dũng sĩ Lang kỵ bị phá thuẫn, kẻ bị mũi tên xuyên bụng, người bị tên đâm lủng trán, cả hai lệch người ngã khỏi thú cưỡi.
Sắc mặt Phí Đô vô cùng khó coi, đầu óc quay cuồng, bỗng