Công chúa Hỏa Vũ tuy ở giữa không trung nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, nàng liếc nhìn xuống phía dưới một cái. Một giây sau, nàng phát hiện eo mình đang bị khuỷu tay rắn chắc như sắt thép của Thạch Mục ôm chặt lấy, hơi thở nam tử phả vào mũi, hai gò má nàng lập tức phớt hồng.
"Kim Hoảng có phiền toái."
Thạch Mục nhướng mày, lạnh lùng nói ra.
"Nói. . . Nói vậy là sao?"
Công chúa Hỏa Vũ cả kinh, lúc này mới phát hiện độn quang kim sắc do Kim Hoảng biến thành chỉ còn cách cửa ra chưa tới mười trượng nhưng con Băng Tinh Hạt kia không có đuổi theo mà vẫn đứng ì tại chỗ. Nàng lập tức nổi lên nghi ngờ. Đúng vào lúc này, một khối băng tinh cực lớn ở chỗ cửa động chợt "Oành" một tiếng, nổ tung!
Sương băng giăng đầy trong động, con Băng Tinh Hạt kia lao vèo tới như một mũi tên, chắn lại cửa động. Hàn khí lượn lờ trên người nó dường như mỏng hơn trước vài phần, mà bản thể của nó thì dần dần hư hoá, biến thành hàn băng.
"Băng độn!" Vẻ mặt công chúa Hỏa Vũ có chút khó coi.
Sắc mặt Thạch Mục cũng trầm xuống, tay càng nắm chặt lấy Vẫn Thiết Hắc Đao. Nhưng vào lúc này, hai hàng chân ngắn bên người Băng Tinh Hạt chợt chống đất nhảy lên, một cái càng lớn giơ lên trên, thọc vào giữa không trung rồi kẹp lại. Trong chốc lát, bóng một cái càng lớn bằng băng, dẫn theo một cỗ hàn khí lăng lệ hung hăng kẹp về phía kim quang do Kim Hoảng biến thành. Giữa không trung, kim quang thu lại, độn quang của Kim Hoảng phanh lại cái két, mặt đầy vẻ kinh nộ. Nhưng lập tức gã lại hừ lạnh một tiếng, Nhận luân hình tròn trong tay bắn kim quang ra bốn phía, sau đó xoay tròn bay ra, nện mạnh lên cái bóng đang lao đến.
"Keng Cheng Cheng" Trong hư không, tiếng kim thiết giao nhau vang lên điếc tai.
Kim quang xoay tròn lập tức chém, cứa lên trên cái càng bọ cạp bằng băng tinh. Một tiếng "Rắc" thật lớn vang lên, vụn băng văng khắp nơi, nhưng cũng chỉ giữ nguyên được hai ba hơi thở rồi ầm ầm sụp đổ. Ánh mắt Kim Hoảng trợn trừng dữ tợn, Vu văn bên trên Nhận luân hình tròn như sống lại, toàn bộ nhảy nhót sáng rực lên.
Một tiếng "Ầm" thật lớn!
Nhận luân hóa thành một đoàn ánh sáng vàng rực rồi nổ tung! Cái càng bằng băng tinh lập tức tan rã, tựa như tuyết gặp phải ánh mặt trời, hoá thành hơi nước biến mất không thấy gì nữa. Cùng lúc đó, trong hư không lại phát ra một tràng tiếng "Phù...Xìiii" dồn dập. Thì ra miệng Băng Tinh Hạt phun ra một luồng băng diễm* cực lớn, bắn về phía Kim Hoảng.
(băng diễm: lửa băng. Thực tế thì cóc có cái này nên mọi người tưởng tượng thôi =.,= một ngọn lửa lập loè mang màu trắng xanh của băng)
Thân hình Kim Hoảng lóe lên muốn né ra, nhưng băng diễm thật sự quá nhanh, hai chân gã chỉ mới bị dính có một chút liền lập tức bị đông thành băng điêu rồi*!
(băng điêu: tượng điêu khắc từ băng)
Thân hình gã rơi xuống trên mặt đất, "Răng rắc", hai chân từ đùi trở xuống đã bị vỡ thành mảnh vụn!
"Aa!!!"
Kim Hoảng hét thảm một tiếng, té lăn trên mặt đất, gã nhìn Băng Tinh Hạt từng bước tới gần mà mặt mũi tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Từ trên không trung, công chúa Hỏa Vũ nhìn qua tình cảnh phía dưới, trong mắt nàng chợt loé lên vẻ do dự, nhưng vẫn từ trong lòng lấy ra hai miếng phù lục rạng rỡ ánh sáng bạc, kín đáo đưa một miếng trong đó cho Thạch Mục, nhanh chóng nói ra:
"Đây là Thuấn Di Phù, là bảo vật bảo vệ tính mạng mà sư tôn đã ban thưởng cho ta, dùng nó có thể tuỳ cơ độn xuất ra hơn mười dặm. Ngày đó ở Hoang địa khi bị tập kích ta đã dùng một miếng, hiện chỉ còn hai miếng cuối cùng này. Bây giờ phải dùng rồi, về phần có bị truyền tống đến sào huyệt của yêu thú nào khác hay không thì hên xui, ngươi cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."
Không chờ Thạch Mục đáp lời, công chúa Hỏa Vũ đã cầm tấm phù vỗ lên thân, trong chớp mắt một vầng hào quang màu bạc nhạt liền bao phủ lấy toàn thân nàng. Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng bạc, trong tay liền nhẹ bẫng, thân hình công chúa Hỏa Vũ đã biến mất trong ngân quang. Cảm thụ trên tay còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, Thạch Mục siết chặt lấy Phù lục màu bạc trong tay. Hắn không lập tức lấy ra dùng mà lại vỗ vỗ cặp cánh chim màu đen đang nhạt dần sau lưng, bay về phía cây ăn quả màu bạc ở chính giữa động.
Cùng lúc đó, Băng Tinh Hạt ở chỗ cửa động dường như phát hiện mục đích của Thạch Mục, nó liền rít lên một tiếng bén nhọn. Sau đó quay sang nhìn nhìn Kim Hoảng - kẻ đã cụt hai chân đang nằm trong vũng máu ở cách đó không xa, lại do dự một chút...cuối cùng cái đuôi cong khẽ động, bò nhanh về phía Kim Hoảng..... Giữa không trung, trên người Thạch Mục lúc này đã được bao phủ bởi một tầng sáng vàng mỏng manh, hắn càng lúc càng đến gần cây ăn quả màu bạc kia, đồng thời cũng luôn chú ý đến tình huống sau lưng, mà cánh chim đen hư ảo sau lưng hắn cũng càng ngày càng nhạt, gần như trong suốt rồi.
Ngay khi hắn còn cách cây ăn quả màu bạc chưa đến một trượng, sau lưng Thạch Mục liền truyền đến một tiếng hét thảm!
Cùng lúc đó, một khối băng thạch cách hàn đàm không xa đột nhiên nổ tung, Băng Tinh Hạt chợt hiện ra, mang theo một cỗ kình phong lao vọt tới Thạch Mục. Bản thân nó chưa đến, một hư ảnh chiếc càng lớn bằng băng tinh hơi mờ đã tới trước, mang theo một cỗ khí lạnh tê người. Thạch Mục cắn răng một cái, không thèm để ý công kích phía sau lưng, một hơi bứt liền ba trái Thanh Minh Quả. Xong rồi thình lình quay người lại, ánh lửa trên Vẫn Thiết Hắc Đao chợt bùng lên, mười ba ánh đao hoả hồng nối đuôi nhau chém ra, như một con mãng xà lửa giơ nanh múa vuốt, nghênh đánh hư ảnh cái càng đang đâm tới.
Thanh âm "Keng Keng" liên tiếp truyền đến!
Mười ba ánh đao hoả hồng vừa chạm đã bị đánh tan, nhưng cũng tạm ngăn được hư ảnh cự ngao trong thoáng chốc. Nhân cơ hội này, Thạch Mục quay phắt người lại, hái lấy quả Thanh Minh Quả cuối cùng, cùng lúc, trên người hắn nhanh chóng sáng lên một vầng sáng bạc, bao phủ toàn thân.
Rầm rầm!
Hư ảnh cự ngao đã chạm tới quầng sáng bạc phủ bên ngoài cơ thể Thạch Mục. Ba đoàn ánh sáng vàng, bạc, trắng bỗng hực lên chói mắt, bóng người Thạch Mục trong đó chợt run lên, rồi biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Khu vực trung gian, trong một thung lũng giữa núi, mặt đất nơi này chợt loé lên ánh sáng bạc, thân ảnh Thạch Mục từ bên trong ngã ra, lăn mấy vòng trên đất. Hắn khẽ nhoáng thân thể, nhe răng trợn mắt lồm cồm bò lên nhưng sau một khắc đã khôi phục như thường. Non nửa một kích cuối cùng của Băng Tinh Hạt đã truyền vào thân thể Thạch Mục. May có Phong Trì Đao Pháp ngăn cản đôi chút, trên người họ Thạch lại có Kim Giáp phù hộ thân. Hơn nữa khí âm hàn trong cơ thể hắn cũng có khả năng chống lại một chút hàn khí vì vậy mới không bị trọng thương. Nhìn qua bốn quả Thanh Minh ẩn ẩn linh quang trong ngực,