Thạch Mục thấy thế, thầm than trong lòng một tiếng không hay rồi.
"Tiễn sư huynh, coi chừng!"
Trên mặt nước phía xa xa, Bạch Thủy Tú thét lớn một tiếng, pháp trượng trong tay giơ mạnh lên, ánh sáng màu lam bên ngoài cũng sáng ngời.
Tiễn Hùng lúc này đã lui đến một góc của đầm nước, cách Kim Tiểu Thoa khoảng bày tám trượng, vừa mới thầm thở ra một cái thì nghe được tiếng Bạch Thủy Tú, sắc mặt đột nhiên cả kinh.
Trên mặt đất sau lưng hắn đột nhiên lóe lên kim quang, con cự hổ bốn mắt từ đó nhảy phốc lên, đột nhiên thân thể run lên, cái đuôi đen vàng lẫn lộn nhoáng một cái đã hóa thành một bóng đen quét đến, khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
Tiễn Hùng đột nhiên xoay người, đã không kịp tránh né rồi, trong lúc đầu óc xoay chuyển thật nhanh thì hắc quang trên hai thiết giản trong tay cũng đạt mức cao nhất, múa thành hai luồng ô quang đón lấy bóng đen.
Uỳnh!
Hai luồng quang đen vừa chạm đến bóng đen thì Tiễn Hùng đã cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ không thể nào ngăn cản ập tới, hổ khẩu chấn động, hai thiết giản lập tức bị chấn bắn ra ngoài, thân hình cũng lảo đảo một hồi.
Bóng đen kia cũng chỉ đảo một cái, liền quét về phía ngực hắn,
Nhưng đúng lúc này, một mảnh hàn khí tuôn ra, lập tức chắn lấy trước người Tiễn Hùng, lập tức ngưng tụ thành một tường băng màu xanh da trời.
"Ầm!" Một tiếng vang rền.
Sau khi bóng đen kia quất xuống thì tường băng màu xanh da trời cũng ầm ầm vỡ vụn, nhưng bóng đen rốt cục đã bị ngăn cản lại, hiện ra hình dáng đuôi cọp.
Tiễn Hùng lúc này thoáng dừng lại một chút, không biết lấy từ đâu ra một cái khiên nhỏ màu xanh, vừa rút ra kích thước đã tăng vọt cỡ gần một trượng, chắn trước người, đồng thời thân thể cũng nhanh chóng lùi lại.
Sau một khắc, một hồi âm thanh kim loại va chạm liên tiếp vang lên.
Hơn mười đạo quang nhận màu vàng rít gào ập tới, cái khiên nhỏ màu xanh lập tức vỡ tan tành, tất cả quang nhận giăng bốn phía cắt lên thân thể Tiễn Hùng rồi cắt xuống mặt đất phía sau lưng hắn, lưu lại vết cắt trên mặt đất.
Lúc này, Tiễn Hùng vẫn giữ nguyên tư thế lui về phía sau, nhưng vừa lùi được mấy bước thì thân thể lại phá thành mảnh nhỏ như tường thành bị sụp đổ vậy, biến thành một đống thịt vụn, máu me lênh láng.
Bạch Thủy Tú trên mặt nước gặp tình cảnh ấy, sắc mặt lại thêm tái đi.
Con vẹt vẫn bay vòng vòng trong không trung lại càng bị dọa đến mức cạc cạc kêu loạn, hai cánh chấn động bay lên một tầng rất cao.
Nhưng đúng lúc này, một lưỡi đao hình bán nguyệt màu đỏ cùng một đạo bóng roi màu đen từ hai phương hướng đồng thời ập tới.
Cách đó không xa, hai người Thạch Mục cùng Kim Tiểu Thoa đang lướt như bay tới bên đầm nước.
Kim quang trên người con cự hổ bốn mắt lóe sáng, lại biến mất một lần nữa, lưỡi đao và bóng roi lập tức đánh vào không trung.
Cơ hồ một khắc sau, trong đám mây mù màu lam bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Uỳnh!" thật lớn.
Ngay sau đó, thân hình Mạc Ninh lóe lên rồi loạng choạng ngã xuống, Thủy Lam trường kiếm trong tay hắn đã không thấy tung tích, sau lưng có thể thấy một vết thương lớn bằng bàn tay, máu tươi xối xả.
Một đạo bóng roi đen kịt cùng một luồng đao quang bán nguyệt theo sát đó mà chui vào trong đám mây mù màu lam, đám mây mù cuồn cuộn tiêu tán, cự hổ bốn mắt cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này, Thạch Mục và Kim Tiểu Thoa đã đi đến bên đầm nước, cũng tạo thành thế bao vây với đầm nước, bảo vệ Mạc Ninh ở bên trong.
"Coi chừng!"
Lời của Kim Tiểu Thoa còn chưa dứt, Thạch Mục đã xoay người sang chỗ khác, thấy con cự hổ bốn mắt kia đã nhảy phốc lên khỏi mặt đất, hai chân trước khẽ động, tiếng gió rít gào, hơn mười đạo quang nhận màu vàng lập tức chụp lên đầu hắn.
Thạch Mục vội vàng kẹp một miếng phù lục màu vàng trong tay, toàn thân nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng hào quang màu vàng dày đặc.
Đồng thời thân hình dịch chuyển, ánh lửa trên hắc đao Vẫn Thiết trong tay sáng ngời đến cực hạn, từng đóa hỏa vân liên tiếp hiện ra, vung lên một cái, một đạo lưỡi đao hình bán nguyệt đỏ thẫm xen lẫn cuồng vân bị cuốn theo đã xé không ập đến.
"Ầm ầm!" Những tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Hai luồng quang mang đỏ, vàng va chạm rồi nổ tung giữa không trung, vẫn có một vài luồng quang nhận màu vàng đã chém xuống vòng bảo hộ màu vàng đang bao lấy Thạch Mục, bắn ra từng đạo kim quang chói mắt.
Phản lực cực lớn truyền tới, Thạch Mục liên tiếp lùi ba bốn bước, khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, hào quang trên người cũng ảm đạm đi quá nửa, trở nên mỏng manh vô cùng.
May mà Kim Cương phù này dùng da thú của hung mãng ba đầu mà chế thành, uy lực gần đạt đến phù lục cấp cao rồi, mới ngăn cản được hơn nửa công kích của con hổ yêu này, nhưng theo tình hình này thì không đủ sức ngăn cản lượt công kích thứ hai nữa rồi.
Một tiếng kêu bén nhọn chói tai xé không truyền đến, một đạo bóng roi đen kịt to cỡ cánh tay đã quất tới, bằng tốc độ cực kỳ kinh người chụp xuống người cự hổ bốn mắt.'
Nhưng đúng lúc mà bóng roi sắp chạm vào thân thể nó thì phù văn giữa hai đầu lông mày của cự hổ bốn mắt sáng lóe lên, định chui xuống mặt đất một lần nữa.
Uỳnh!
Một thanh đoản côn dài đến ba thước được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh mang theo một chuỗi tàn ảnh cắm thẳng xuống mặt đất phía dưới con cự hổ bốn mắt, chỉ lộ ra hai phần ba thanh.
Sao đó lại "Bốp" một phát, một cái bộ vị nào đó của cự hổ bốn mắt đập vào đoản côn Vẫn Thiết, khiến cho thanh đoản côn lại cắm sâu vào đất một phần ba, thân thể của nó cũng khựng lại đương trường, không thể độn thổ xuống lòng đất lần nữa.
"Xoẹt!" Một tiếng.
Bóng roi đen kịt đột nhiên mờ đi, lập tức hóa thành trên trăm mối dây thừng, thoáng cái đã trói chặt con thú này lại.
Miệng con cự hố bốn mắt phát ra một tiếng gầm to, muốn thoát khỏi dây trói, nhưng đúng lúc ấy, chớp vàng lóe tới, kim quang ngưng tụ hóa thành một cái xích vàng to bằng ngón cái, một lần nữa trói con cự hổ lại, khiến cho mọi động tác của nó đều bị trì trệ hẳn đi.
Lúc này, Thạch Mục đã tung người cưỡi lên lưng hổ, hai nắm đấm trở lên trong suốt như ngọc, mơ hồ một chút, huyễn hóa ra bảy tám quyền ảnh trắng mịt mờ, nhắm ngay sọ con cự hổ mà điên cuồng nện xuống.
Ngay khi nắm đấm giáng xuống thì bên ngoài con cự hổ đã hiện lên một tầng sáng màu vàng bảo vệ thân thể.
Sau khi Thạch Mục tiến giai mấy ngày trước thì một kích của Toái Thạch Quyền đã được rót thêm chân khí Tiên Thiên - lực quá vạn cân.
Chỉ sau mấy hơi thở, tầng sáng hộ thể màu vàng đã nhanh chóng ảm đạm đi, cũng rối loạn rồi tiêu tán mất.
Sau một hồi "Binh binh bốp bốp" dồn dập, đầu của con cự hổ bốn mắt đã bị đấm nát nhừ, trong số bốn con mắt dã có ba con mắt lòi ra khỏi hốc mắt, máu tươi túa ra, thân hình cực lớn xụi lơ trên mặt đất, run rẩy vài cái rồi không thể động đậy được nữa.
Thạch Mục lúc này cũng xoay người nhảy xuống dưới, thở phào một cái.
Cách đó không xa, ba người bọn Kim Tiểu Thoa cũng cởi bỏ được gánh nặng trong lòng.
Thạch Mục nhìn cự hổ bốn mắt, Trần Miểu Giới trong tay lóe lên hào quang, một túi da màu đỏ xuất hiện trong tay hắn.
Hắn hướng miệng túi về phía đầu của cự hổ, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, huyết quang trên túi đựng thú hồn lóe lên, đột nhiên sinh ra một lực hút.
Một con hổ vàng nhỏ giống hệt con cự hổ lóe lên,