Trên mặt biển, hai thân ảnh một trắng một đen còn đang tranh đấu kịch liệt. Rời đi thật xa rồi mà vẫn còn nghe được từng tràng tiếng rống, tiếng gào vang vọng thiên địa, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Thân hình khỉ trắng tuy chưa bằng một phần mười thân thể Hải thú Chương Ngư nhưng hình thể nó tráng kiện, ở chung quanh Hải thú nhảy tới nhảy lui, cực kỳ linh động, có xu thế càng chiến càng mạnh.
Chấn động Pháp lực kịch liệt khiến mặt biển vốn đã không an tĩnh càng trở nên cuồng bạo, sóng lớn ngập trời thỉnh thoảng dâng cao đến trăm trượng, vòi rồng phóng thẳng lên trời, nối trời nối đất, khiến phụ cận hải vực chìm trong một mảnh bóng râm.
Vài cái xúc tu của Hải thú Chương Ngư một kích không trúng. Những xúc tu còn lại điên cuồng bay múa, đang muốn phát động đợt công kích thứ hai thì khỉ trắng chợt không lùi mà tiến tới bên cạnh một cái xúc tu, tay khỉ duỗi ra, thình lình nắm chặt lấy một căn xúc tu vừa thô vừa to. Trong mắt nó lóe lên vẻ bạo ngược, trên cánh tay thô to nổi lên gân xanh cuồn cuộn, nó dùng hết toàn lực xé mạnh một cái.
Một tiếng “Phựt” thật lớn vang lên!
Một cái xúc tu cực lớn của quái vật bạch tuộc cứ như vậy bị khỉ trắng sống sờ sờ xé thành hai đoạn, máu tươi điên cuồng vẩy ra, bắn tung tóe đầy trời rồi vãi xuống, nhuộm đỏ một mảnh hải vực.
Tay khỉ trắng còn ôm một đoạn xúc tu cực lớn vẫn đang nhúc nhích không thôi, nó tắm trong máu tươi rơi từ trời xuống, tựa như Địa Ngục Ma Thần trùng sinh, cả người tản mát ra một loại khí tức vô cùng hung lệ.
Grào!
Hải thú Chương Ngư phát ra từng tiếng gầm rú đau đớn, trong nháy mắt ánh mắt nó trở nên điên cuồng khát máu, hai mắt biến đỏ như máu, thân hình cực lớn đánh về phía khỉ trắng. Người còn chưa tới hai cái xúc tu đã quất ra, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp bội. Bởi vì tốc độ của xúc tu quá nhanh nên khỉ trắng vừa thoát được một căn thì thân thể đã bị căn xúc tu còn lại quấn lấy, bắt đầu siết chặt.
Khỉ trắng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, hai tay giãy giụa, vậy mà không cách nào giãy giụa ra. Nhưng thân thể khỉ trắng quá cứng rắn, xúc tu bạch tuộc cũng không thể nào nghiền nó thành thịt nát. Đột nhiên, hai mắt khỉ trắng lóe lên hung quang, cái miệng mọc đầy răng bén há ra, phập một cái ngoạm lên xúc tu đang trói chặt mình.
Hải thú Chương Ngư bị đau, xúc tu buông lỏng. Kim quang trong mắt khỉ trắng sáng bùng lên, vẻ hung tàn đại thịnh, nhào tới, hai cánh tay tráng kiện ôm chặt lấy căn xúc tu chưa kịp lui về kia, thân hình trầm xuống.
“Bùm” một tiếng, con bạch tuộc không kịp đề phòng, bị khỉ trắng kéo một cái, cả hai cùng chìm vào trong biển.
Oanh long long!
Mặt biển lập tức sôi trào, từng cơn sóng lớn dâng lên ngập trời. Thi thoảng khi một cái xúc tu, hoặc một bộ phận thân hình khỉ trắng nổi lên mặt nước lại khuấy lên từng đợt sóng cả mãnh liệt.
“Liễu Điện chủ, hai con Cự thú này đang đánh nhau, thoạt nhìn cân sức cân tài, chúng ta có muốn ..hay không..?” Địch Phong – gã Điện chủ có bộ lông mày đỏ đi tới bên cạnh Liễu Ngạn, hỏi.
“Sự xuất hiện của con khỉ trắng này quá quỷ dị, tuy không biết có phải nó tới giúp chúng ta hay không nhưng một khi nó thua thì chúng ta sẽ bị nguy hiểm. Truyền lệnh xuống, tất cả đội tàu mở hết tốc lực chạy về phía trước, mục tiêu là Đại lục Tây Hạ!" Liễu Ngạn nói.
Liễu Ngạn nói xong, trên mặt lộ ra một tia do dự, nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt của gã ngưng tụ.
"Toàn bộ thuyền, lập tức chuyển hướng tàu, rời khỏi nơi đây, tiến về Đại lục Tây Hạ!” Gã giương giọng quát.
Mệnh lệnh vừa ra, tuy rằng còn có người thắc mắc nhưng không ai có gan dám phản đối mệnh lệnh của Liễu Ngạn. Mặt ngoài hai mươi chiếc Cự chu còn sống chớp động Linh quang, gia tốc chạy về đường ven biển phía xa xa.
Giữa không trung, Thải nhi đang không ngừng lượn vòng quanh.
Phiến hải vực phía sau đội tàu càng lúc càng sôi trào kịch liệt như dời sông lấp bể, từng trận nổ mạnh như sấm rền cùng tiếng thú gào thét thỉnh thoảng truyền tới. Tình hình kịch chiến dường như đang rất căng thẳng.
Ánh mắt Thải nhi lộ ra vẻ lo lắng, nó không rời đi theo đám người Liễu Ngạn mà thủy chung vẫn xoay vòng trên không trung.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt biển nổ tung, lộ ra thân hình Hải thú Chương Ngư cùng khỉ trắng dưới đáy biển. Chỉ thấy bản thân hai con đều đã bị trọng thương. Mười cái xúc tu của Hải thú Chương Ngư bị đứt hơn nửa, trên thân nó xuất hiện rất nhiều vết thương sâu hoắm do bị cào, máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả nửa người.
Bên kia, khỉ trắng trông cũng vô cùng chật vật, trên người lộ ra mảng lớn vết thương, da lông bong tróc, máu chảy ràn rụa.
Hải thú Chương Ngư càng phẫn nộ, huy vũ đám xúc tu còn lại, lần nữa nhào tới.
Khỉ trắng há mồm thở dốc từng ngụm từng ngụm, như sắp kiệt sức đến nơi, bắt đầu né tránh không ngừng.
Hải thú Chương Ngư dường như cũng nhận ra điều này, trong miệng phát ra tiếng gầm rú hưng phấn, bên ngoài thân nó hiện lên một tầng ánh sáng màu lam, nhất là màu của xúc tu cũng biến thành màu thủy lam. Xúc tu linh hoạt tựa như cánh tay, vung vẩy có quy luật. Ông Ông Ông! Mặt biển gần Hải thú Chương Ngư hiện lên một tầng ánh sáng lam.
Mặt biển chung quanh thân thể khỉ trắng cũng hiện ra một mảng sáng lam thật lớn, động tác của nó trong đó chợt trở nên trì trệ.
Trong nháy mắt, nước biển chung quanh như biến thành một bãi bùn lầy màu lam, hạn chế động tác của nó rất nhiều.
Sau khi khỉ trắng trông như rất vụng về tránh khỏi mấy lần công kích, rốt cuộc bị hai căn xúc tu tìm đúng cơ hội cuốn chặt lấy, quấn thành từng vòng từng vòng.
Hải thú Chương Ngư rú lên một tiếng hưng phấn, xúc tu nhúc nhích, nhìn ra được nó đang toàn lực siết chặt khỉ trắng.
Trong miệng khỉ trắng phát ra từng tiếng gào thét vang vọng, thân thể liên tục giãy giụa, nhưng dường như nó bị thương quá nặng, không còn sức lực gì mấy.
“Phụt!”
Hải thú Chương Ngư há mồm phun ra một đoàn chất lỏng màu đen, xối lên thân khỉ trắng, nhuộm thân thể nó thành màu đen.
Khỉ trắng lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên thân chợt dâng lên một tầng sáng bạc, thân thể đột nhiên thu nhỏ lại, trong vài hơi thở đã thu lại chỉ còn cao bốn năm trượng. Chẳng qua giờ phút này, tầng sáng bạc trên người nó càng thêm rực rỡ sáng ngời, tạo thành một cái kén màu bạc, hình dạng như kén tằm, bao kín lấy nó. Từ ngoài nhìn gần như không thấy tình huống bên trong, chẳng qua nó tựa như đã bất động.
Hải thú Chương Ngư khẽ giật mình, sau đó lập tức đại hỉ, xúc tu cuốn lấy thân thể khỉ trắng, nhét vào miệng mình, nuốt ực xuống bụng.
Sau khi nuốt xong khỉ trắng, Hải thú Chương Ngư quay đầu nhìn về phía xa. Trong lúc nó kịch chiến một trận với khỉ trắng, đội tàu của Liễu Ngạn đã thừa cơ chạy hút bóng. Bạch tuộc gầm lên một tiếng, thân thể lao vút đi hóa thành một đạo bóng mờ màu đen, muốn đuổi theo đội tàu.
Chẳng qua nó chưa đi được xa thì trên bụng nó đã chợt dâng lên quầng sáng bạc, dường như là từ trong cơ thể nó chiếu xuyên thấu ra ngoài, đến cơ thể nó to như vậy cũng không ngăn cản được.
Hải thú Chương Ngư