Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 301: Yêu hồn phụ thể


trước sau

Dịch giả: Yukihana116490

Hắc ám vô cùng vô tận, không có lấy một tia ánh sáng. Thời gian dường như cũng trở nên mông lung, trong mỗi nháy mắt tựa như đã có ngàn vạn năm tháng trôi qua..

Thạch Mục bỗng nhiên mở mắt, dường như mới từ trong cơn ác mộng thanh tỉnh lại. Hắn thử nhúc nhích thân thể, thế nhưng toàn thân không nghe theo hắn sai khiến. Một cỗ đau đớn kịch liệt từ khắp nơi trên thân thể truyền đến, cổ họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, làm hắn sợ tới mức vội vàng từ bỏ việc cố gắng điều khiển thân thể.

Thạch Mục nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trước mắt mình là một mảnh đen kịt. Thử cảm giác tình huống xung quanh thân thể, hắn phát hiện tất cả chung quanh đều là nước biển mênh mông.

“Đáy biển sao?”

Thạch Mục khẽ giật mình, kim quang nhàn nhạt lưu chuyển trong mắt, hết thảy trước mắt đều trở nên rõ ràng.

Hắn đoán không sai, hiện hắn đang nằm dưới đáy biển, quanh người là một ít san hô quái thụ, có cái hình dạng như quạt hương bồ, có cái bằng phẳng như cối xay. Chúng có sắc thái lộng lẫy, chập chờn trong nước biển, tản mát ra sắc màu kỳ dị. Ngẫu nhiên có một vài đàn cá thân mình sặc sỡ, nhàn nhã chơi đùa lượn qua lượn lại giữa đám san hô.

Lông mày họ Thạch nhăn nhíu, trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị.

Đúng vào lúc này, vùng nước phía trước chợt xuất hiện một mảng bóng râm, đang vô cùng nhanh chóng bơi qua đây.

Đó là một con Hải thú màu xám, hình dáng hơi giống cá mập, to chừng bốn năm trượng. Nó có cái đầu hình chiếc búa, miệng đầy răng nanh nhọn như kiếm, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Trong lòng Thạch Mục kinh hãi, nhìn hướng bơi của con Hải thú đúng là tiến đến chỗ này của hắn. Tuy thực lực của con Hải thú này không quá mạnh mẽ nhưng hiện giờ thân thể hắn chẳng nhúc nhích được tý nào, trong lòng không khỏi kinh hoàng.

Quái vật biển màu xám nhanh chóng lướt tới gần, Thạch Mục kiệt lực điều động Chân khí, Pháp lực trong cơ thể. Chẳng qua Chân khí, Pháp lực của hắn lúc này cũng đã gần như khô kiệt, hắn vận công cũng vô dụng.

Song ngay khi Thạch Mục tưởng mình tèo đến nơi rồi thì con quái vật xám kia điềm nhiên lướt qua đỉnh đầu hắn mà đi, tựa như nó không thấy Thạch Mục chỉ đang cách nó gần trong gang tấc vậy. Quái vật rất nhanh biến mất ở chỗ xa.

Thạch Mục khẽ giật mình, nhìn xuống thân thể mình, ánh mắt chợt sáng ngời.

Chỉ thấy thân thể hắn đang bị một tầng màn sáng trong suốt bao phủ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nơi ngực hơi hơi nóng lên, phát nhiệt, mà ngọn nguồn của màn sáng kia dường như chính là từ nơi này.

Thạch Mục điều tức một chút, sau khi khôi phục vài phần khí lực, nỗ lực vươn tay lên ngực, lục lọi một hồi mới móc ra một hạt châu màu lam. Đây đúng là hạt ngọc trai mà Hương Châu đã tặng hắn.

Hắn nhìn hạt ngọc trai vài lần, trong lòng khẽ giật mình. Quái vật kia không phát hiện hắn có lẽ là nhờ tác dụng của viên ngọc trai này.

Sau khi hiểu rõ tác dụng của ngọc trai, trong lòng Thạch Mục lập tức buông lỏng, lại nhét nó vào ngực.

Hắn nhìn quanh quất bốn phía, ánh mắt có chút mờ mịt. Lúc này suy nghĩ trong đầu hắn rất lộn xộn, chỉ nhớ lúc vừa chạy trốn khỏi Hãn Hải Cự Chu liền bị con bạch tuộc khổng lồ kia đả thương đến hôn mê. Sự tình sau đó, hắn không nhớ gì nhiều.

Hắn chỉ nhớ mang máng hình như vào giây phút cuối cùng, khi tính mạng bị đe dọa thì hắn lại hóa thân thành một con khỉ trắng, cùng chém giết đẫm máu với con bạch tuộc quái kia trên biển một trận. Sau đó lại lần nữa trọng thương đến hôn mê.

Chẳng qua sau khi hôn mê, hắn lại nằm mơ thấy một giấc mộng. Trong mộng cảnh, hắn hóa thân thành khỉ trắng, bị một lão đạo mặc chử bào đuổi giết, suýt nữa thì tạch.

“Mộng cảnh kia đại biểu cho cái gì?” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, tự hỏi.

“Đúng rồi, tọa kỵ của lão đạo kia là Kim Giao Chín Đầu. Trong mộng cảnh lần trước từng thấy qua Khỉ trắng đánh chết một con Kim Giao Chín Đầu, hình thể nhỏ hơn con tọa kỵ của lão đạo này. Chẳng lẽ giữa hai mộng cảnh này có cái gì liên quan sao? Còn điển tịch màu vàng kia nữa, chẳng lẽ nó là…” Thạch Mục suy ngẫm lung tung.

Về phần ký ức bí ẩn của khỉ trắng, sau khi hắn tới Đại lục Tây Hạ, tìm tới ngọn Lăng Thiên Phong kia có lẽ sẽ được giải đáp một ít.

Ngoài ra còn có bộ Cửu Chuyển Huyền Công lai lịch bất phàm kia nữa, trong đó có lẽ ẩn chứa không ít bí mật.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Mục không khỏi dâng lên một hồi rạo rực.

Sau một lát, hắn lắc đầu, tạm thời vứt bỏ những ý niệm này đi.

Việc cấp bách hiện nay là phải khôi phục lại thể lực, rời khỏi đây rồi hẵng nói.

Thạch Mục bình phục tâm cảnh phập phồng, nhích người dựa lên một gốc cây san hô, khoanh chân mà ngồi, lấy ra hai viên đan dược, một khôi phục một chữa thương rồi nuốt vào, nhắm mắt tu luyện.

Dược lực tan ra, Chân khí từ từ sinh ra trong cơ thể hắn.

Chẳng biết đã qua bao lâu, hắn lại một lần nữa mở mắt. Chân khí trong cơ thể đã khôi phục non nửa, thương thế toàn thân lành lại không ít.

Thạch Mục vung tay lên, dưới chân liền hiện ra một con thoi màu xanh ngọc, chở hắn bay lên phía trên.

Sau một lát, tiếng nước “Ào ào” vang lên, hắn bay ra khỏi mặt nước.

Chung quanh là hải vực mênh mông, chẳng qua không xa chỗ đường chân trời đã là Đại lục Tây Hạ, khoảng cách có vẻ không xa lắm.

Trong lòng Thạch Mục vui vẻ, thúc giục con thoi dài dưới chân, bay về phía đó.

Vào thời khắc này, một hồi tiếng kêu từ phía sau truyền tới, một cái bóng màu sắc rực rỡ từ trên không trung vọt tới chỗ hắn.

“Thạch Đầu, chờ ta!” Một âm thanh om sòm quen thuộc truyền đến.

Thạch Mục dừng con thoi lại, cái bóng sặc sỡ nhanh chóng đến gần hắn, đúng là Thải Nhi.

“Thạch Đầu, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Lần này ngươi ngủ thật lâu, ngủ đúng ba ngày ba đêm rồi đó!” Thải nhi đậu xuống bả vai Thạch Mục, thở hồng hộc nói.

“Nói vậy là ngươi luôn ở đây chờ ta sao?” Thạch Mục hỏi.

“Tuy ta có thể thấy rõ tình huống của ngươi dưới đáy biển nhưng ta không thể chui vào trong nước nên đành ở bên ngoài chờ ngươi.” Thải nhi lẩm bẩm nói.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lúc này đã nhớ ra gần hết tình huống trước khi hôn mê. Trong lúc hắn lâm vào hôn mê, không biết phải mất bao lâu, chỉ có Thải nhi vẫn luôn ở đây chờ hắn. Điều này làm cho trong lòng Thạch Mục có chút cảm động.

“Thạch Đầu, tại sao ngày đó ngươi lại biến thành một con đại tinh tinh trắng béo núc ních vậy hả? Đó là do ngươi tu luyện Bí thuật Đồ đằng của Man tộc sao?” Thải nhi có chút tò mò hỏi.

“Không phải vì tu luyện Bí thuật Đồ đằng đâu. Kỳ thật việc này ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là thật lâu trước kia, ta cũng đã từng biến thân thành khỉ trắng một lần rồi.” Thạch Mục do dự một chút, sau đó kể cho Thải Nhi nghe sơ lược lần biến hình

lúc trước của mình, cùng với việc mình thường xuyên mơ về khỉ trắng trong mộng cảnh.

Thải nhi nhìn thì chỉ là một con Anh Vũ bình thường, nhưng thật ra nó lớn tuổi hơn Thạch Mục rất nhiều. Trước khi bị Cúc sư thúc triệu hoán, dường như nó cũng bị không ít người triệu hoán qua rồi. Đó là gần đây Thạch Mục mới biết được.

“Thải nhi, ngươi không phải nói ngươi có kiến thức rộng rãi sao? Có biết vì sao ta lại phát sinh loại sự tình này không?” Thạch Mục hỏi.

“A, việc này rất hiếm thấy. Theo kiến thức nhiều năm của ta, loại tình huống này của ngươi có vài phần tương tự với Yêu hồn phụ thể.” Thải nhi suy nghĩ một chút, nói.

“Yêu hồn phụ thể? Đây là cái gì?” Thạch Mục khẽ giật mình.

“A…giải thích thế nào đây. Ngươi cứ hiểu là không khác gì mấy so với tình huống Man tộc phong ấn Thú hồn là được. Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe chủ nhân đầu tiên nói qua một lần, lúc đó cũng không để tâm lắm. Chẳng qua có lẽ trên người ngươi có đồ vật gì đó, hơn nữa còn liên quan với đại tinh tinh kia.” Thải nhi nói.

“Có lẽ thực đúng như ngươi nói. Kỳ thật lần này đến Đại lục Tây Hạ, ngoại trừ để tránh né cái Thiên Đạo Tập Sát Lệnh kia ra, trong lòng ta còn có một loại dự cảm, Đại lục Tây Hạ là mấu chốt để cởi bỏ bí ấn về Khỉ trắng trong mộng cảnh.” Thạch Mục hơi gật đầu, nói.

“Thì ra là thế. Lại nói, khi ngươi biến thành đại tinh tinh kia ngươi đúng là cực kỳ lợi hại đó. Đánh cho con bạch tuộc kia chạy té khói! Mà chúng ta tranh thủ thời gian đi Đại lục Tây Hạ đi!” Thải nhi có chút háo hức không chờ được, nói.

Thạch Mục khẽ gật đầu, con thoi ngọc dưới chân bừng sáng, lướt như bay đến đường chỉ đen ở phía chân trời.

“Đúng rồi, sau khi ta hôn mê, tên Liễu Ngạn kia thế nào?” Trong lúc phi độn, Thạch Mục chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi.

“Đám người kia vừa thấy ngươi cầm chân con bạch tuộc khổng lồ, lập tức quay đầu chạy hút bóng. Cũng không ở lại giúp ngươi một chút, đúng là một đám tiểu nhân hèn hạ!” Thải nhi nổi giận đùng đùng nói.

Ánh mắt Thạch Mục khẽ chớp, lập tức cười nhẹ một tiếng.

“Đúng rồi, bọn hắn có biết khỉ trắng kia là do ta hóa thân thành không?” Đuôi lông mày hắn khẽ nhướn, nghĩ tới một chuyện.

“Không có, bọn hắn cho rằng con khỉ trắng kia là đột nhiên xuất hiện. Sau khi con thuyền ngươi đứng bị đánh chìm, tình huống lúc ấy cực kỳ hỗn loạn. Tất cả mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, bọn Liễu Ngạn đều cho là ngươi bị giết rồi.” Thải nhi nói.

“Vậy là tốt rồi, vừa vặn thoát khỏi sự dây dưa chèo kéo của tên họ Liễu kia.” Thần tình Thạch Mục buông lỏng, gật đầu nói.



Cứ như vậy bay hết hơn hai canh giờ, Thạch Mục rốt cuộc lết được đến bờ biển, chính thức đặt chân lên thổ địa Đại lục Tây Hạ.

Đứng trên cát vàng trên bờ biển, ánh mắt hắn quét qua một vòng chung quanh.

Cách nơi này không xa là một mảnh rừng rậm to lớn, hầu hết đều là các giống cây hắn chưa từng gặp qua. Hơn nữa cây cối ở đây cao lớn dị thường, hoàn cảnh hơi có chút giống với rừng rậm trong Dũng Sĩ Chi Môn.

Trên bầu trời, một vầng kiêu dương (mặt trời) vắt ngang trời, tản mát ra tia sáng nóng rực mà chói mắt.

Gió biển thổi qua làm lá cây rung rinh phát ra âm thanh xào xạc thanh thúy.

Thạch Mục nhắm hai mắt lại, ngửa đầu hít sâu một hơi, cảm thấy thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu. Trong không khí nơi đây ẩn chứa thiên địa linh khí nồng đậm dị thường, hơn xa Đại lục Đông Châu.

“Thật sự là một nơi bảo địa! Nơi đây thoạt nhìn như một vùng đất hoang chưa được khai khẩn qua, tài nguyên chất chứa hơn nhiều so với Đại lục Đông Châu. Thảo nào Minh Nguyệt Giáo lại muốn di chuyển đến đây!” Thạch Mục mở mắt, nói.

Thải nhi liên tục gật đầu đồng ý, nó tò mò nhìn bốn phía chung quanh.

Thạch Mục nhìn quanh quất chung quanh mấy lần, tuy rằng hắn rất muốn lập tức đi thăm dò phiến đại lục này nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.

Hắn cất bước đi về phía rừng rậm, đến dưới một gốc đại thụ che trời rồi khoanh chân ngồi xuống.

“Thải nhi, thay ta cảnh giới tình huống chung quanh.” Thạch Mục lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, nói với Thải nhi.

Thải nhi đáp ứng một tiếng, vỗ cánh một cái liền đậu xuống đại thụ phía trên đỉnh đầu Thạch Mục, bắt đầu quan sát bốn phía.

Thạch Mục lại một lần nữa lấy ra một viên đan dược khôi phục, ăn vào, yên lặng vận chuyển công pháp.

Nửa ngày thoáng cái trôi qua, Thạch Mục mở mắt, hai mắt như có hai đạo hàn quang bắn ra.

Hắn phất ống tay áo, đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Thiên địa linh khí nơi này rất nống đậm, vẻn vẹn mất có nửa ngày, Chân khí cùng Pháp lực trong cơ thể hắn đã khôi phục đến đỉnh phong. Thương thế trên người cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.

“Thạch Đầu, ngươi tốt hết rồi chứ?” Thải nhi bay xuống.

“Đi thôi, để chúng ta hảo hảo thăm dò mảnh Đại lục mới này một lần!” Thạch Mục nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sâu trong rừng cây, hào hùng vạn trượng nói.

Thải nhi cũng hưng phấn kêu lên vài tiếng cạc cạc quái dị, lần nữa vỗ cánh bay lên, vui sướng bay múa lượn qua lượn lại bên người Thạch Mục.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện