Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 306: Hỏa nguyên đào vương


trước sau

Dịch giả: Thiết Huyết
Biên: Yukihana116490

Một lát sau, Lục Đường mờ mịt tỉnh dậy, thấy Thạch Mục, nét mặt vốn cả kinh chợt ánh lên vẻ dịu dàng xen lẫn mừng vui.

“Đa tạ Mục công tử…” Nàng nói với giọng yếu ớt.

“Được rồi, trước tiên chú ý đến thân thể đã, thương thế của ngươi rất nặng đó.” Thạch Mục nói.

Lúc này Lục Đường mới chợt nhớ đến cái gì, không để ý tới lời Thạch Mục, nàng gắng sức đứng lên làm cho vết thương nơi vai chấn động, máu tươi chảy ra, tuy nhiên Lục Đường chẳng quan tâm đến nó.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Nàng lo lắng hỏi.

“Ta cũng vừa đến đây thôi, chắc là chưa được bao lâu đâu, nếu không với thương thế của ngươi thì e rằng đã sớm mất máu mà chết rồi. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao ngươi lại ở chỗ này?” Thạch Mục ánh mắt lóe lên, đổi đề tài hỏi.

“Sáng nay, thừa dịp phụ thân và mấy vị trưởng lão ra ngoài, người của Minh Nguyệt Giáo bỗng nhiên tập kích bộ lạc, cướp mất Trấn Hồn Thạch, ta muốn đến gặp phụ thân để báo rõ chuyện này thì lại bị Minh Nguyệt Giáo đuổi giết.” Lục Đường gắng gượng đứng dậy, đi về phía trước.

“Bộ dạng của ngươi bây giờ chỉ sợ bước vài bước lại ngã thôi.” Thạch Mục nhướng mày, nói.

Hắn vừa dứt lời thì nàng ta đã lảo đảo tiếp đất.

Thạch Mục nhanh tay đỡ lấy nàng, thở dài:

“Được rồi, phụ thân ngươi đang ở đâu, ta mang ngươi đến gặp.”

“Thật sao? Cảm tạ công tử vô cùng.” Lục Đường cảm kích hỏi lại.

Thạch Mục không nói thêm gì mà phất tay lên, thoi ngọc màu xanh hiện ra, lơ lửng trước người.

“Linh Khí phi hành!” Lục Đường hơi kinh ngạc.

Thạch Mục niệm chú ngữ rồi vung tay đánh ra một đạo quang mang lên thoi ngọc, thoi ngọc liền phóng to ra gấp mấy lần, biến thành một cái thoi to dài hơn trượng.

“Lên đi.” Thạch Mục kéo Lục Đường nhảy lên, Thải Nhi cũng vội bay tới vai hắn.

Bây giờ thoi ngọc do Thạch Mục thúc giục đã có tốc độ nhanh hơn trước rồi, Thải Nhi tất nhiên là theo không kịp.

Thanh quang lóe sáng, bay vèo đi.

“Hướng bắc.” Lục Đường gấp gáp.

Thạch Mục liền động tâm niệm, khống chế thoi ngọc bay về phương bắc.

Chở hai người nên tốc độ của thoi ngọc hơi chậm, nhưng không đáng kể, nó vẫn phóng đi vun vút, cây cối xung quanh lướt nhanh về sau.

“Đi tiếp hướng bắc khoảng một trăm năm mươi dặm, có một ngọn núi màu đen, nơi đó là địa bàn của một bộ lạc Bình Man khác – Hắc Vũ Tộc. Có lẽ phụ thân và mấy vị trưởng lão đang cùng với tộc trưởng của Hắc Vũ Tộc thương thảo về chuyện hôm qua Minh Nguyệt Giáo tập kích. Giờ nghĩ lại, hôm qua Minh Nguyệt Giáo tập kích chúng ta có lẽ đã tính toán từ trước rồi, mục đích nhằm dẫn hổ ra khỏi hang, sau đó đoạt đi Trấn Mộc Thạch.” Thiếu nữ áo lục căm giận nói.

“Đúng rồi, Trấn Mộc Thạch nọ có tác dụng gì vậy?” Thạch Mục có chút khó hiểu hỏi.

Lục Đường nghe vậy, nét mặt thoáng do dự.

“Nếu là không tiện, xem như tại hạ chưa hỏi là được.” Thạch Mục khoát tay.

“Không đâu, công tử nhiều lần ra tay tương trợ, nếu tiểu nữ còn giấu diếm cái gì sợ là hơi không thấu tình đạt lý.” Lục Đường hít thật sâu đáp.

“Sơn cốc mà ta và công tử gặp mặt hôm qua, chính là thánh địa của Cự Mộc Tộc chúng ta – Đào Nguyên Sơn Cốc. Hỏa Nguyên Đào quả nơi đó có tác dụng rất lớn đối với việc tăng thực lực cho người của tộc ta. Nhưng bên ngoài chẳng qua chỉ là Hỏa Nguyên Đào bình thường mà thôi, thật ra sâu trong sơn cốc còn sinh trưởng một gốc Hỏa Nguyên Thụ Vương.” Lục Đường nói.

Thạch Mục kinh ngạc.

“Đào quả do Hỏa Nguyên Thụ Vương kết ra có nguyên lực nồng đậm, được xưng là Đào Vương, hiệu dụng hơn xa đào quả bình thường. Đối với người tu luyện công pháp Hỏa hay Mộc thuộc tính, nó còn có thể gia tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới, cực kỳ trân quý. Vì đề phòng kẻ trộm lẻn vào, cao tầng trong tộc đã bày ra trận pháp Đồ Đằng che phủ Hỏa Nguyên Thụ Vương lại, chỉ có nắm giữ Trấn Mộc Thạch thì mới có thể mở trận pháp được.” Lục Đường tiếp tục nói.

“Thì ra là vậy. Thế nhưng lúc trước nghe ngươi và mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo nói chuyện với nhau, có vẻ như là Cự Mộc Tộc các ngươi có quan hệ liên minh với bọn họ?” Thạch Mục thoáng gật đầu, nhưng trong lòng lại rất động tâm về Hỏa Nguyên Đào Vương.

“Hừ, chỉ vì trước kia phải liên thủ đối phó Yêu tộc cho nên mới đạt thành hiệp nghị mà thôi… Kỳ thật loại liên minh này chẳng kiên cố tí nào, người của Minh Nguyệt Giáo hết sức giảo hoạt, căn bản không đáng tin.” Lục Đường hừ lạnh một tiếng.

Thạch Mục nhìn lướt qua Lục Đường, sau đó thu hồi ánh mắt.

Hai người tiếp tục bay về phía trước, Thạch Mục thỉnh thoảng lựa lời hỏi thăm một ít chuyện tình ở đại lục Tây Hạ, Lục Đường dường như không để tâm đến ý đồ của hắn nên biết gì đều vui vẻ nói ra.

Tuy hiểu biết của nàng có hạn, nhưng Thạch Mục cũng dần dần có được cái nhìn sơ bộ về nơi này.

Quãng đường chỉ có hơn trăm dặm nên không xa lắm, với tốc độ của Linh Khí Ngọc Toa (con thoi ngọc), không lâu liền đến nơi.

Thạch Mục không trực tiếp tiến vào đại bản doanh của Hắc Vũ tộc, mà đáp xuống ở một ngọn núi bên ngoài.

“Lục Đường tiểu thư, tại hạ là người của Liệt Xà Bộ thuộc Hung Man, cùng vào với ngươi sợ là không ổn cho lắm, chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi.” Hắn nói.

“Mục công tử, thật cảm kích vô cùng! Nhiều lần mang đại ân của công tử, không biết công tử có chuyện gì cần tiểu nữ ra sức không, tiểu nữ nhất định không chối từ.” Lục Đường dịu dàng nói.

“Chẳng hay trên người Lục Đường tiểu thư có mang theo địa đồ vùng đất quanh đây?” Thạch Mục ánh mắt lóe sáng, hỏi.

“Địa đồ… Đương nhiên là có, công tử chờ một chút.” Lục Đường khẽ ngạc nhiên, lập tức gật đầu.

Nàng vung tay lên, một miếng ngọc giản màu xanh xuất hiện, nàng đưa nó cho Thạch Mục.

Thạch Mục nhận lấy, phóng thần thức vào trong đó thăm dò, nét mặt chợt vui vẻ.

Ngọc giản ghi chép một phần địa đồ, trong đó ghi rõ tình cảnh khu vực trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh Cự Mộc tộc. Vị trí từng cái bộ lạc nhỏ, các thành trì, còn có các nơi hung hiểm, đều được đánh dấu hết sức tường tận.

“Đa tạ, tại hạ đang rất cần vật này. Đã vậy, từ giờ chúng ta bái biệt, hẹn ngày sau gặp lại.” Hắn thu hồi ngọc giản, chắp tay cáo từ Lục Đường rồi xoay người đi xa.

Lục Đường nhìn dáng vẻ vội vàng của Thạch Mục, thầm thở dài, nhưng nghĩ đến sự tình của Minh Nguyệt Giáo nên lập tức quay lưng tiến vào bộ lạc Hắc Vũ.

Thạch Mục rời khỏi nơi đây liền tăng tốc bon bon lên đường.

“Thạch đầu, nhìn bộ dạng của ngươi… chắc sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy chứ?” Thải Nhi nhìn Thạch Mục hỏi.

“Đương nhiên là không.” Thạch Mục cất đi ngọc giản, mắt nhìn hướng sơn cốc Đào Nguyên của Cự Mộc tộc, môi khẽ nở nụ cười.

Hắn lập tức vung tay, một đạo thanh quang hiện ra, nâng cả người

hắn bay về phía sơn cốc.

Sau khi Thạch Mục rời đi không bao lâu, bộ lạc Hắc Vũ cũng đại loạn một hồi, ngay tức khắc có mấy đạo lục quang từ nơi đó bay ra, mơ hồ ẩn hiện vài bóng người. Bọn họ cũng nhanh chóng nhằm phía sơn cốc bay tới, có điều tốc độ lại chậm hơn Ngọc Toa của Thạch Mục nhiều.

Một nén nhang sau, Thạch Mục đáp xuống bên ngoài Đào Nguyên cốc.

Trong sơn cốc, hào quang màu tím thi nhau phóng lên trời, linh khí xung quanh đó cũng chấn động mãnh liệt.

Thạch Mục trông thấy cảnh này, khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Xem tình hình này thì người của Minh Nguyệt Giáo có vẻ vẫn đang phá kết giới, chứ chưa đoạt được Đào Vương.

Lúc này hắn thu liễm khí tức toàn thân, nương theo cây cối rậm rạp trong sơn cốc mà từng bước tiếp cận.

Thải Nhi sớm đã bay vào sơn cốc, với thị lực của nó thì ở trên cao nhìn xuống, cho dù là vật gì muốn ngụy trang hay ẩn núp đều uổng công mà thôi.

Thông qua tầm mắt cộng hưởng, Thạch Mục dễ dàng nắm được tình huống trong cốc, mấy hơi thở sau hắn đã tiến được vào nơi mà lúc trước xảy ra đại chiến.

Hào quang màu tím vẫn ở sâu bên trong, linh khí dao động ngày càng kịch liệt hơn.

Thạch Mục hít nhẹ một hơi, thân hình nhoáng lên nhằm nơi đó lướt đi thật nhạnh tựa như chiếc bóng.

Đi được tầm mười trượng, sơn cốc trở nên hẹp hơn, độ nóng xung quanh cũng dần dần tăng thêm.

Chỗ này có hai người được Minh Nguyệt giáo phái đến ẩn trong tối giám sát mọi động tĩnh.

Tuy nhiên vị trí của chúng đã sớm được Thải Nhi báo cho Thạch Mục biết, Thạch Mục lặng lẽ dựa vào một góc chết để vượt qua hai người, tiến sâu vào sơn cốc.

Ngoặt qua một khúc cua, trước mắt trở nên thoáng đãng, nơi này đã là điểm cuối sơn cốc, một mảnh đất trống hình tròn tầm hơn mười trượng hiện ra.

Thân hình Thạch Mục nhoáng lên, núp sang một tảng đá bên cạnh, lén nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy trên mảnh đất trống có năm sáu chục tên Minh Nguyệt Giáo, đang vây quanh một cây ăn quả màu đỏ thắm.

Thạch Mục hơi bất ngờ, hắn nghe từ Lục Đường rằng nơi này có một cây Hỏa Nguyên Thụ Vương, cứ tưởng rằng nó khổng lồ lắm, nhưng cái cây màu đỏ thắm trước mặt này chỉ có hai ba trượng, còn không bằng một nửa so với mấy cây ăn quả ở bên ngoài.

Tuy nhiên cái cây này trông rất mập, cành lá nổi lên từng ụ, thân cây đỏ thắm như ngọc thạch, lá cây lại rất ít cứ như cây sắp chết vậy.

Thế nhưng trên đỉnh cây lại kết ra ba quả đào màu đỏ tím lớn bằng nắm tay.

Xung quanh cây ăn quả có một cái lồng kết giới màu tím bao phủ, thoạt nhìn cũng không trầm trọng lắm, nhưng mang lại cho người ta cảm giác kiên cố khó vỡ.

Lúc này có hơn mười tên giáo đồ Minh Nguyệt Giáo đang vây quanh cây ăn quả, trên thân bọn họ tỏa ra từng vòng quang mang màu xám, kết lại với nhau tạo thành một cái trận pháp phức tạp, liên tục đánh vào kết giới màu tím, tuy nhiên có vẻ như không hiệu quả mấy.

Thạch Mục đảo mắt nhìn qua một lượt mấy người, chợt dừng lại trên thân một gã nam tử trung niên đội mũ tròn.

Khí tức người này tỏa ra khổng lồ, nghiễm nhiên là một cao thủ Địa Giai Sơ Kỳ, những tên còn lại thì có hơn mười tên là Võ giả Tiên Thiên hoặc Thuật sĩ Tinh Giai, ngoài ra còn có Võ giả Hậu Thiên và Thuật sĩ Linh Giai.

Hai mắt Thạch Mục híp lại, dựa theo tin tức của Lục Đường thì dường như phân đàn Minh Nguyệt Giáo này đã dốc toàn lực rồi.

Trong tay Trung niên mũ tròn cầm một khối ngọc như ý trông như một viên đá màu tím, miệng gã lẩm bẩm, tay đánh ra từng đạo ánh sáng màu tím dung nhập vào trong viên đá.

“Thì ra đây chính là Trấn Mộc Thạch.” Thạch Mục nhìn xa xa, thầm nghĩ.

Ô…ô…n…g!

Ngọc như ý từ trong tay trung niên mũ tròn nhẹ nhàng bay lên, tử quang tản ra chói mắt, thoáng như một mặt trời nhỏ màu tím.

Mấy người xung quanh lập tức ngừng mọi động tác, dõi mắt nhìn lại.

Trung niên mũ tròn sắc mặt nghiêm túc, hai tay vung vẩy, mặt trời nhỏ màu tím bay về phía kết giới, rất nhanh liền chạm đến nó.

Hai bên vừa chạm vào nhau, liền sinh ra từng đạo điện quang màu tím.

Xoẹt!

Một tia chớp màu tím từ ngọc như ý bay ra, oanh kích lên kết giới.

Một tiếng nổ như sấm rền, kết giới màu tím tỏa sáng hừng hực, tia chớp biến mất nhưng hào quang trên kết giới cũng ảm đạm đi bớt.

Trung niên mũ tròn vui mừng, hai tay tiếp tục múa may, thúc dục ngọc như ý.

Tiếng nổ chi chi vang lên liên tiếp!

Từng tia chớp màu tím thi nhau bay ra bổ nhào về phía kết giới, hào quang của kết giới ảm đạm đi rất nhanh, sau hơn mười hơi thở, chỉ còn lại một tầng mỏng.

Trung niên mũ tròn càng thêm ngưng trọng, giơ tay chỉ vào.

Ngọc như ý lóe lên, lại là một ánh chớp màu tím thô to bay ra, như là rồng cuộn hung hăn oanh kích lên trên kết giới.

Rắc rắc!

Rốt cuộc một tầng mỏng manh kia cũng vỡ vụn.

Trung niên mũ tròn thấy thế vô cùng vui mừng, đang muốn nói chuyện, chợt dị biến phát sinh!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện