"Kẻ nào dám giương oai ở U Phong Cốc!"
Theo tiếng hét lớn có bốn năm bóng người từ trong U Phong Cốc bay ra, đánh tới Thạch Mục. Sau lưng mấy người này còn có rất nhiều đệ tử Minh Nguyệt Giáo đang không ngừng chạy đến.
Thạch Mục ở trên không giơ tay lên, một đường kiếm quang màu vàng bay ra, đón gió hóa lớn thành một thanh kiếm dài hơn mười trượng, chém tới mấy người vừa tới.
Mấy tên này kinh hãi, thanh kiếm này thế như bài sơn đảo hải, không thể ngăn được nên chạy trốn bốn phía
Trên người Thạch Mục xuất hiện mấy sợi dây ý niệm màu trắng phóng nhanh tới mấy kẻ vừa chạy trốn, trói chặt lấy cơ thể bọn chúng.
Cự kiếm rất nhanh đảo qua mấy vòng rất nhanh đã chém qua người mấy tên này.
Vài tiếng kêu thảm vang lên, tay đứt chân cụt từ trên trời rơi lộp bộp xuống đất.
Đám đệ tử Minh Nguyệt Giáo dưới đất câm như hến, vốn còn có mấy kẻ định xông lên may mà kị dừng lại.
Mấy người vừa bay lên vốn là vài vị hộ pháp tu vi đã tới Tiên Thiên cảnh của U Phong Cốc, vậy mà vừa đối mặt đã bị đối phương giết sạch.
Hầu Tái Lôi đang chạy đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía đại điện.
Suy nghĩ một lát hắn chuyển mình chạy về phía đại điện đang nằm trong ngọn lửa cuồn cuộn.
Lúc này thân hình Thạch Mục đang lao thẳng xuống dưới, đệ tử Minh Nguyệt Giáo kinh hãi chạy tứ tán.
Nhưng tốc độ của bọn chúng sao bằng được Thạch Mục, hai tay Thạch Mục vung lên, ném ra từng tấm Phù, hóa thành từng quả cầu lửa, lưỡi đao gió đánh vào đám người.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời.
Đây chỉ là những đệ tử bình thường của Minh Nguyệt Giáo, tu vi chỉ đạt tới võ giả Hậu Thiên hoặc là Thuật Sĩ Linh giai, thậm chí còn có cả Thuật Sĩ học đồ lẫn trong đó, không thể chịu nổi uy lực của những pháp thuật này.
Nhất thời đệ tử trong giáo tử thương thảm trọng, tiếng kêu rên phát ra không ngừng.
Thạch Mục dạo một vòng trên không, tiên tay phá đi hơn mười tòa nhà, đưa mắt nhìn xuống một góc nào đó, thấy bóng người đã biến mất liền lấy Thanh Ngọc trường toa ra đi mất.
Một lúc lâu sau, mấy tên đệ tử còn sót lại của Minh Nguyệt Giáo mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy bóng đen như ác ma đòi mạng đã biến mất mới thở ra một hơi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.." Đám đệ tử còn sót lại ngơ ngác nhìn nhau.
"Đúng rồi đàn chủ đại nhân vì sao không xuất hiện, chẳng lẽ..." Có người thông minh đã nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Đại điện lúc này đã gần sụp hoàn toàn rồi, đang bị ngọn lửa đỏ thắm thiêu đốt.
Đúng lúc này "oanh" một tiếng vang thật lớn, một chỗ đất đá bị đánh bay, một bóng người thất tha thất thểu từ trong biển lửa bước ra, trong tay cầm một cái quạt lông, đúng là đàn chủ U Phong Cốc.
Lúc này quần áo trên người hắn đã rách nát hơn nửa, người đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thương thế rất nặng.
"Đàn chủ!" Những đệ tử còn sót lại của Minh Nguyệt Giáo đại hỉ, vội vàng chạy tới.
Tai nạn từ trên trời rơi xuống nhưng đàn chủ vẫn còn, bọn chúng vẫn còn người dựa dẫm, tương lai cũng không quá mù mịt.
Tên trung niên khẽ chuyển mình, ngồi xuống một tảng đá gần đó.
"Đàn chủ, người thấy sao rồi?" Một kẻ vóc người khôi ngô ân cần hỏi
"Không sao, ta mới vừa tử chiến với kẻ đột nhập, đáng tiếc, ta bị đối phương ám toán trước, nguyên khí đã giảm nhiều nhưng vẫn liều chết đánh hắn trọng thương." Tên trung niên thở dốc nói.
Tên này nhẹ thở phào, khẽ giật mình, khó trách bây giờ khí tức của đàn chủ chỉ bằng một nửa bình thường.
"Giờ ta điều tức một lát, tạm thời ngăn chặn thương thế, ngươi đi thống kê thương vong trong cốc đi, đặc biệt tình huống của các hộ pháp Tiên Thiên, Tinh Giai phải tra cho rõ." Tên trung niên nói.
"Vâng!"
"Bây giờ đại điện đã bị phá hủy, hậu điện và cấm chế của nhà kho cũng sụ đổ rồi, ngươi hãy dẫn người tới đây trông coi và kiểm kê lại vật tư trong kho rồi chất lên xe. Giờ để chúng ở đây không an toàn nữa rồi, ta sẽ báo lên tông môn chuyển chúng đến phân đàn phù hợp." Tên trung niên suy nghĩ một chút rồi nói với một tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo tu vi Hậu Thiên đỉnh phong.
"Cái này ... Đàn chủ, cái này có chút không ổn ạ!"
"Ngươi dám chất vấn mệnh lệnh của ta?" Tên trung niên trừng mắt quát.
"Thuộc hạ không dám!" Người này vội vàng đáp ứng, mang theo vài người đi làm việc.
Tên trung niên nhìn theo bóng dáng bọn chúng rồi thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.
"Đàn chủ, U Phong Cốc xảy ra chuyện lớn như vậy, có nên báo cho phó đàn chủ trở về không?" Có người đề nghị.
"Ta vừa đưa tin cho hắn rồi, việc này các ngươi không cần lo lắng." Tên trung niên khoát tay nói.
Kẻ vừa nói khẽ gật đầu an tâm, vội vàng đi dập những đám lửa lớn đang cháy xung quanh.
Tên trung niên chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn lửa đang cháy xung quanh, ánh sáng trong mắt lúc chớp lúc tắt.
Bên ngoài U Phong Cốc, một đường độn quang màu xanh bay ra, dừng lại ở cửa cốc một chút rồi bay nhanh về phía tây, rất nhanh biến mất giữa không trung.
.....
Giới diện Tử Linh, ở một vùng đất khói đen lượn lờ, một ngọn núi cực lớn màu xám đứng sừng sững.
Đỉnh núi giống như mũi kiếm đâm thẳng lên trời, vách núi bóng như gương, chiết xạ ánh sáng Huyết Nguyệt, tỏa ra một quang mang khác thường.
Sườn núi được bao phủ bởi từng đám mây màu đen, thỉnh thoảng lại có từng tia sét đánh ra.
Dưới núi có một con sông cuồn cuộn chảy, nước sông đỏ như máu vỗ thẳng vào chân núi phát ra từng tiếng "ào ào".
Vào lúc này có một bóng xám lớn từ dưới chân núi bay lên, bay sát theo ngọn núi