Nam thượng úy mang theo Cẩn Quân cùng vài người nữa đi tới sân bay số một của quân khu.
Cùng lúc đó, một chiếc cơ giáp màu đen đang từ bên ngoài không gian tiến vào bầu trời Lạc Xuyên.
Trịnh Bân ngồi trong khoang điều khiển của Ám Vân, ngay khi nhận được sự đồng ý hạ cánh của quân khu thì chủ động chuyển chế độ lái tự động sang chế độ tự điều khiển.
Mặc dù chế độ lái tự động của Ám Vân được vận hành rất tốt, nhưng cậu không muốn quá phụ thuộc vào nó.
Không biết chừng sau này bản thân sẽ gặp những trường hợp tiến thoái lưỡng nan, mà Ám Vân sớm muộn cũng phải trả về cho chủ nhân của nó.
Vậy nên trước khi Trịnh Bân có thể chế tạo ra chiếc cơ giáp cho chính mình, cậu vẫn cần luyện tập thao tác lái nhiều hơn.
[Xin chú ý, cơ giáp chuẩn bị hạ cánh! Xin chú ý, cơ giáp chuẩn bị hạ cánh!]
Ngay khi khoảng cách của cơ giáp và mặt đất đã đạt mức tiêu chuẩn, hệ thống bắt đầu thông báo cho Trịnh Bân rằng đã có thể hạ cánh.
Mà bên ngoài, đám quân nhân tiếp đón ngẩng đầu lên một hồi lâu cuối cùng cũng thấy một bóng đen càng ngày càng phóng lớn.
Rầm.
Chiếc cơ giáp đáp đất với tư thế một bên chân khụy xuống, nhưng rất nhanh đã đứng thẳng.
Mặc kệ là nam thượng úy, Cẩn Quân hay mấy quân nhân khác, vào thời điểm trông thấy vẻ ngoài của Ám Vân cũng thoáng ngây người.
Chiếc cơ giáp vừa nhìn đã biết là được tạo ra từ một vị đại sư.
Bởi chính họ mỗi người đều có cơ giáp của chính mình, nhưng không ai dám tự tin nói rằng cơ giáp của họ cao cấp hơn chiếc cơ giáp trước mặt.
Nam thượng úy cau mày.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Gã biết rõ, Trịnh Thành Hi từ xưa đến nay luôn nổi tiếng là vị thiếu gia không có tinh thần lực.
Một kẻ không có tinh thần lực, thì sao lái cơ giáp được?
Một chiếc cơ giáp thông thường chỉ chứa được một người, đồng nghĩa đối phương chính là người điều khiển cơ giáp.
Nam thượng úy cười lạnh.
Tuy không thể bắt được Trịnh Thành Hi nhưng đổi thành một tên mạo danh cũng không tệ, vừa lúc gã có thể chiếm được chiếc cơ giáp kia.
Cửa khoang điều khiển chầm chậm mở ra, một bóng người nhanh nhẹn nhảy xuống đất, phong thái đĩnh đạc ung dung, không quên thu cơ giáp vào trong nút không gian sau đó mới từng bước đi về nơi đám quân nhân đang đứng.
"Sao có thể? Sao lại là cậu ta?"
Nam thượng úy há hốc mồm.
Gượng mặt thanh tú xinh đẹp kia, gã vô cùng ấn tượng sâu sắc.
Dù bảy năm đã qua đi, nhan sắc ấy vẫn không hề thay đổi.
Cậu ta...!thật sự là Trịnh Thành Hi?
"Xin chào mọi người, cảm ơn các vị đã đồng ý để tôi hạ cánh xuống quân khu." - Trịnh Bân quét mắt qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trước một người - "Anh là vị thiếu úy đã nói chuyện với tôi phải không?"
Cẩn Quân bị điểm tên, thu hồi sự kinh ngạc khi lần đầu trông thấy thiếu niên, vội vàng gật đầu:
"Đùng vậy, Trịnh thiếu.
Khi nhận được tin báo của ngài, chúng tôi đã rất giật mình.
Dù sao, trước đó ngài cũng đã..."
Mấy từ sau đó Cẩn Quân không dám nói hết.
Sự mất tích của Trịnh Thành Hi, luôn là mối quan tâm của dân chúng tại tinh hệ Từ Á suốt bảy năm qua.
Việc cậu đột nhiên trở lại khẳng định sẽ gây tiếng vang rất lớn trong tinh võng.
Chính Cẩn Quân ban đầu còn hoài nghi có người giả mạo danh tính, nhưng sau khi trông thấy gương mặt cũng như phong thái cao quý như băng liên toát ra từ người thiếu niên, hắn cảm thấy người như vậy không thể là giả được.
"Chào cậu, tôi họ Hoàng, là chỉ huy của quân khu này."
Nam thượng úy rất khó chịu khi người đầu tiên được đối phương chú ý không phải là mình.
Bọn họ nói thế nào cũng từng gặp mặt trước kia, Trịnh Thành Hi thật sự đã quên hay đang cố tình bơ gã?
Trịnh Bân quay sang nhìn nam thượng úy, cậu quả thật cảm thấy người này vô cùng quen mặt.
Trừ việc xác định phương hướng và tìm đường ra, trí nhớ của cậu luôn được sử dụng rất tốt.
Vị này cậu đã gặp qua trước kia, tuy chỉ một lần nhưng sự kiện xảy ra khiến người ta khó mà quên được.
Hắn chính là anh trai của vị thiếu gia thầm mến Tần Liệt bị nguyên chủ Trịnh Thành Hi hãm hại và giá họa cho Trịnh Hâm - Hoàng Tuấn.
Lần gặp đó, hắn cố tình canh chừng Trịnh Bân trước cổng Viện Quân Giáo Liên Bang để tính sổ nợ cũ, nào ngờ nợ tính chưa xong còn bị Trịnh Bân áp chế đến mức không thể khai triển ma pháp, cuối cùng bị ma vương Quân Duệ lấy lý do gây nhiễu loạn ngày tuyển sinh túm người đi.
Tuy Trịnh Bân không biết kết cục của Hoàng Tuấn ra sau, nhưng xét tới đoạn thời gian sau Hoàng Nghị nối tiếp anh trai mình tới tìm cậu gây chuyện thì chắc hẳn không mấy tốt đẹp rồi.
Mối quan hệ giữa hai bên ngay từ đầu đã không tốt, nên Trịnh Bân nhận ra Hoàng Tuấn thì vẫn lựa chọn giả bộ không quen biết.
"Chào thượng úy.
Tôi cũng không định làm phiền mọi người thêm.
Chờ liên lạc được với người nhà, tôi sẽ không quên sự giúp đỡ của các vị."
"Ngài khách khí rồi." - Hoàng Tuấn cười nhạt - "Cẩn thiếu úy, cậu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho đối phương, nhớ đối đãi cho tốt."
Dứt lời, gã liền quay người rời đi trước.
Trịnh Bân xem thái độ này của gã nhưng không hề tức giận, ngược lại còn thấy đó là chuyện bình thường.
Cẩn Quân bị kẹp ở giữa cũng bất đắc dĩ, kêu gọi vài tên cấp dưới nữa giúp mình chuẩn bị phòng nghỉ cho Trịnh Bân, còn chính mình thì đảm nhận nhiệm vụ dẫn đường.
Trong khi đó, Hoàng Tuấn trở về phòng mình thì đã gạt đồ hết mọi thứ trên bàn làm việc.
Nam trung sĩ bị ép quỳ gối gần đó thấy vậy thì giật mình thon thót, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, sợ đối phương nhìn thấy sẽ trút giận lên người cậu.
Nhưng hình dáng nhỏ nhắn của cậu vẫn rơi trúng tầm ngắm của Hoàng Tuấn.
Gã hùng hổ đi tới, mạnh bạo bóp lấy cằm thiếu niên, nghiến răng nói:
"Thằng nhãi khốn kiếp, không ngờ cậu ta vẫn còn sống.
Sao cậu