Trịnh Bân được sắp xếp một căn phòng khá rộng khoảng mười mấy mét vuông, còn đầy đủ tiện nghi.
Việc này khiến cậu hơi bất ngờ, cảm thấy quân khu này đề cao mình quá rồi hay không.
Nhưng nghĩ là một chuyện, Trịnh Bân không có tâm tư thắc mắc Cẩn Quân vấn đề này.
Nhanh chóng tìm cớ để đuổi người đi, Tiểu Bảo Bối một mực giấu mình trong người cậu lâu như thế cũng không thoải mái, sau khi xác định trong phòng không có thiết bị giám sát mới tung tăng nhảy ra ngoài rồi biến lớn.
"Thật vui quá đi, chúng ta thật sự đã thoát khỏi cái hành tinh đó rồi."
Tiểu Bảo Bối vô cùng vui vẻ, ngay khi thấy chiếc giường trải đệm mềm mại thì nhảy phốc lên mà lăn lộn.
Nó đã quá chán cảnh sinh hoạt trong tình cảnh màn trời chiếu đất rồi, mỗi ngày đều thương nhớ cái ổ ấm áp mềm mại ở Viên Quân Giáo.
Nếu Trịnh Bân mà đọc được suy nghĩ này của nó, không chừng còn khinh bỉ cho rằng Tiểu Bảo Bối giả làm chó giả đến nghiện luôn rồi.
Trịnh Bân qua thời gian lâu như vậy chưa từng có giây phút được nghỉ ngơi tử tế, bây giờ trông thấy giường ngủ thì cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, khiến cậu bắt đầu đấu tranh tâm lý nên đánh một giấc hay liên hệ cho người nhà trước.
Cuối cùng, lý trí muốn được gặp người nhà đã chiến thắng cơn buồn ngủ của Trịnh Bân, cậu ngồi trên giường, nhấc lên máy thông tin rất lâu đã không động đến, tìm trong danh bạ một cái tên rồi bấm nút gọi.
Tiếng tút tút vang lên cho thấy cuộc gọi đang được truyền đi, không còn là âm thanh ngắt quãng vô vọng khi bản thân còn ở Lam Ảnh, Trịnh Bân thầm hít một hơi thật sâu, tưởng tượng ra phản ứng của ông nội nếu biết mình còn sống sẽ như thế nào.
Là vui mừng? Là sợ hãi? Hay là không dám tin?
Trịnh Bân kiên nhẫn chờ đầu dây bên kia bắt máy, nhưng gọi mãi vẫn không có ai nghe.
Cậu thở dài, xem ra ông nội đang bận rồi, nên dứt khoát chuyển sang gọi cho sư phụ.
Có vẻ Trịnh Bân hôm nay không được may mắn cho lắm, trong danh bạ của cậu không lưu được mấy người, từ ông nội, sư phụ hay Mạnh Dật Hiên đều không thể liên lạc, cho nên bây giờ chỉ còn số của một người nữa thôi.
Thế nhưng khi Trịnh Bân sắp sửa chạm vào số kia lại thoáng lưỡng lự.
Bọn họ đã không gặp nhau bảy năm, nếu gặp nhau nên nói gì đây?
Mãi một lúc sau thiếu niên mới chịu hạ quyết tâm.
Cậu nghĩ nhiều thì có tác dụng gì.
Báo bình an cho mọi người vẫn quan trọng hơn cảm xúc cá nhân.
[Người nhận đã chặn số lạ, bạn không thể liên lạc với đối phương.]
Không nghĩ tới Trịnh Bân gọi cho Tần Liệt sẽ nhận được kết quả này.
Cậu thầm mím môi, sự thất lạc ẩn hiện trong đáy mắt.
Phải rồi, máy thông tin cậu đang sử dụng là do Quân Duệ và Trần Duy năm ây cấp cho, còn máy cũ thì bị đối phương tịch thu để tạm giữ cho đến khi trở về.
Mỗi máy thông tin sẽ có thông số liên lạc khác nhau, máy này chưa từng liên lạc cho Tần Liệt trước đó, được nhiêu không được lưu lại trong danh bạ của đối phương rồi.
Trịnh Bân thất vọng thì thất vọng, nhưng không thể làm gì.
Tiểu Bảo Bối ở một bên theo dõi thấy ký chủ buồn lòng, dùng móng vuốt to dày vỗ nhẹ lên lưng cậu an ủi:
"Ký chủ cậu đừng lo, nếu lúc này không liên lạc được thì chờ lúc khác.
Nói không chừng bên kia thấy số gọi đến còn chủ động gọi lại thì sao?"
Trịnh Bân gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng gọi cửa, sau khi được cậu cho phép tiến vào thì cánh cửa tự động mở ra.
Người đang tiến vào phòng là một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, thoạt nhìn không kém Trịnh Bân là bao, khi trông thấy cậu đã tỏ ra sửng sốt, nhưng rất nhanh đã che lấp đi bằng nụ cười ôn hòa:
"Trịnh thiếu, tôi là Thiếu Sinh, hiện đang công tác dưới trướng Cẩn thiếu úy.
Cẩn thiếu