Tình cảnh hiện giờ của Hoàng Hiểu Lệ không hề tốt một chút nào.
Cô không tìm thấy Trịnh Thành Hi, đổi lại bị hai con trùng cấp sáu tập kích.
Năng lực chiến đấu của cô vốn không tệ, dù gặp trùng thú cấp bảy cũng có thể quần nhau một hồi.
Nào nghĩ tới, giữa đường xuất hiện một kẻ ném đá giấu tay khiến cô bị trúng độc.
Hoàng Hiểu Lệ chạy vào góc khuất sau một bức tường đổ nát, tay ôm phần bụng bị axit ăn mòn từ từ trượt ngồi xuống.
Cô từ nút không gian lấy ra một lọ dung dịch màu xanh, trực tiếp đổ nó lên vết thương, cơn đau thấu tận xương khiến mặt cô trắng bệch, nhưng Hoảng Hiểu Lệ không thốt ra một lời nào.
Vết thương được dung dịch rửa qua, axit của trùng thú không còn ăn mòn da thịt cô nữa, sau đó Hoàng Hiểu Lệ mới lấy một cuộn băng trắng quấn phần bụng của mình lại.
Hơn một tiếng trước, ngay khi tách khỏi Vệ Ninh, mục tiêu của Hoàng Hiểu Lệ chính là hướng về trung tâm Đông Nhạc.
Trực giác nói với cô rằng, khả năng Trịnh Thành Hi đang ở đó rất cao.
Tuy vậy, cố tình đi vào trung tâm Đông Nhạc thật sự rất nguy hiểm.
Không bàn tới trùng thú hung tàn khát máu, những dị thú bị dọa chạy ra từ trong rừng cũng là một mối nguy hại rất lớn.
Một mình cô gặp phải hai con trùng cấp sáu, thời điểm sắp giết được chúng nó thì bất chợt rơi vào ảo cảnh.
Ảo cảnh đưa cô trở về khung cảnh của hai mươi lăm năm trước, chính là ngày mà suốt đời này Hoàng Hiểu Lệ không cách nào quên.
Trước mặt cô là một ngôi nhà, nhưng hiện tại đã biến thành một đống đổ nát.
Nhìn kĩ một chút, không chỉ mỗi căn nhà này bị nổ nát, mà nhưng căn sát vách cũng thế.
Bỗng trong ngôi nhà vang lên một tiếng hét lớn khiến Hoàng Hiểu Lệ bừng tỉnh.
Cô lập tức chạy vào trong, vừa lúc thấy được mấy tên đàn ông gương mặt bặm trợn đang tiến gần hai đứa nhỏ ôm nhau run rẩy bên bậc thềm.
Ánh mắt Hoàng Hiểu Lệ vừa thấy hai cô bé liền thay đổi, trong tay cầm một thanh trường thương màu đen tuyền, không cho mấy tên đàn ông nhận ra vấn đề đã lướt tới gần, ánh mắt nhắm theo những điểm yếu trên cơ thể chúng rồi trực tiếp đâm xuống.
Tổng cộng là có ba tên đàn ông, một tên trong đó bị đâm bất ngờ nên chết chưa kịp ngáp, hai tên khác thoạt nhìn có vẻ lợi hại hơn, muốn dùng súng năng lượng để bắn Hoàng Hiểu Lệ nhưng cô đã giành cơ hội làm điều đó trước.
Mỗi một phát súng đều trúng giữa trán một tên, Hoàng Hiểu Lệ cất vũ khí lại vào nút không gian của mình, hiện tại mới hướng mắt đến hai đứa nhỏ.
Hai cô bé rất bất ngờ vì sự xuất hiện của Hoàng Hiểu Lệ.
Đặc biệt là cô bé lớn tuổi hơn.
Ánh mắt của cô bé mang theo tò mò nhưng không thiếu sự phòng bị, tay vẫn ôm chặt đứa em gái trong lòng.
Hoàng Hiểu Lệ từng bước đi tới gần hai đứa, khi chỉ còn cách một chút nữa thì ngồi xổm xuống, để tầm mắt mình đối diện ngang tầm với cô chị gái.
"Chào em, Linh Nhi."
Cô chị gái giật mình, không nhịn được mở miệng hỏi cô:
"Chị là ai? Sao chị biết tên của em? Chị là người của đám tinh tặc kia phải không? Bọn em sẽ không đi theo chị đâu.
Cha mẹ bảo, tinh tặc là một đám người xấu! Chính cha mẹ em...!Cha mẹ đều bị bọn họ giết rồi!"
Nói đến đây, cô bé tên Linh Nhi không thể tiếp tục nén giọt nước mắt của mình nữa mà òa khóc.
Em gái cô bé ngơ ngác thấy chị mình khóc cũng khóc theo.
Trái tim của Hoàng Hiểu Lệ nghẹn muốn nổ tung, ánh mắt cô phiếm hồng, vươn tay xoa đầu Linh Nhi:
"Ngoan, chị không phải tinh tặc, chị sẽ không hại hai đứa.
Em không nhìn thấy sao? Chị vừa xử lý mấy tên xấu xa đó thôi."
Linh Nhi thấy cũng có lý, nhưng cô bé từng nghe được rất nhiều thủ đoạn của tinh tặc, không hoàn toàn tin lời của Hoàng Hiểu Lệ.
Xong không biết vì sao, khi cô bé nhìn thẳng vào đôi mắt của chị gái này lại thấy một sự thân thuộc kì lạ.
"Vậy chị là ai ạ?"
"Chị là bạn của cha mẹ em.
Đúng rồi, chị nghe mẹ em nói em rất thích thú nhồi bông, nên mẹ đã làm cho em một con thỏ, nhưng sau đó bởi một sự cố mà nó hỏng mất, em vì vậy mà giận em gái em một thời gian.
Về sau, vì để hai đứa làm lành nên mẹ em đã sửa và làm thêm một con khác cho hai đứa."
Linh Nhi hiện tại đã tin đến tám phần mười rồi.
Chuyện thú bông chỉ trong nhà cô bé mới biết, mẹ cô cũng sẽ không tùy tiện kể cho người ngoài, trừ những ai thực sự thân cận.
Nghĩ tới cha mẹ, Linh Nhi lại thấy đau đớn và tủi thân.
Cô bé nhìn ra được Hoàng Hiểu Lệ rất mạnh.
Nếu cô đến sớm hơn chút nữa, có phải cha mẹ cô bé sẽ được cứu sống?
"Linh Nhi, Bảo Nhi, hai em muốn đi với chị không?"
Rõ ràng biết đây là ảo cảnh, nhưng Hoàng Hiểu Lệ nhịn không được mà thốt ra lời này.
Nhưng Linh Nhi bất ngờ không nói lời nào, cô bé cứ cúi gằm xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Mà Bảo Nhi, vốn đang mở to mắt nhìn hai người, chợt nhảy ra hiện tượng gây nhiễu trên gương mặt, chưa đến một giấy đã thấy hai mắt cô bé nhắm nghiền, khắp người toàn là máu tươi.
Cùng lúc, Linh Nhi cũng biến đổi, gương mặt ngẩng lên biến