Cẩn Quân nhanh chóng lấy lại tinh thần sau cơn chấn động được xảy ra.
Hắn đi tới chỗ Hồng Nương, giơ tay chào theo nghi thức quân đội và giới thiệu bản thân mình.
Hồng Nương khẽ gật đầu, lại quay sang nói với người đứng sau mình:
"A Sương, đừng làm rộn.
Tôi còn chưa tính sổ xong với bà đâu.
Bà giải thích cho tôi một chút, người rõ ràng đang ở Quân Đô Đệ Nhất sao lại có thể xuất hiện ngoài bầu khí quyển của Lạc Xuyên?"
"À..." Trần Sương gãi mũi, không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Quay lại thời điểm khi Trần Sương còn ở sân bay không quân bắt gặp Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên, Đại quản gia bất ngờ đưa ra đề nghị đồng hành tới Lạc Xuyên.
Đúng như bà linh cảm, hai người họ cũng biết về tung tích của học trò, vừa biết có cách di chuyển nhanh hơn thì vội hỏi thăm cặn kẽ.
Nói tới cách mà Trần Sương định dùng, thật ra liên quan đến một dự án mà bà nghiên cứu gần đây.
Các thiết bị cơ giới hiện nay đã rất tân tiến, nhưng còn bị hạn chế bởi thời gian di chuyển giữa các hành tinh.
Trần Sương lợi dụng nguyên lý bước nhảy không gian, mong muốn có thể sử dụng nó vào thực tế.
Không uổng công mong đợi, dự án của bà đã có khởi sắc.
Trần Sương tạo ra một thiết bị có thể kết nối với phi thuyền nhằm tạo điều kiện đủ để thực hiện được bước nhảy không gian.
Tuy nhiên, thiết bị này trước đó chưa được thử nghiệm một cách chính thức, nên việc họ định sử dụng luôn sẽ mang lại nguy cơ nhất định.
Trần Sương xét thấy chỉ có phi thuyền C9A12 cao cấp nhất của quân bộ mới có thể tăng xác suất chịu sức ép của bước nhảy không gian, nhưng để mượn được nó cần sự đồng ý của tầng cấp cao quân bộ.
Vừa hay, Tần Liệt đáp ứng được yêu cầu này.
Không riêng vì hắn là thiếu tướng trẻ nhất tinh hệ, mà còn vì cha của hắn đang nắm giữ chức vụ lớn nhất tại Quân Đô Đệ Nhất.
(Đôi lời muốn chia sẻ của Y: Mấy cái thuyết trên Y bịa thôi chứ chả biết gì đâu, mọi người đọc giải trí thôi nhé đừng ném đá hic hic T^T)
Thế là bốn người bước lên phi thuyền và nhanh chóng bay ra khỏi bầu trời của hành tinh.
Trần Sương luôn xem xét mọi chỉ số tránh xảy ra sai sót, chờ thời cơ vừa đúng thì lập tức khởi động thiết bị, Tần Liệt đứng ở sau bà cũng quan sát phòng biến cố xảy ra.
Cho đến bây giờ, Trần Sương vẫn còn cảm giác choáng váng sau bước nhảy đó, nhưng việc khiến bà giật mình hơn là, khi mình quay đầu báo tin thành công với ba người còn lại, thì họ đã biến mất rồi.
Sau đó, Trần Sương cùng phi thuyền của mình đụng phải phi thuyền của quân đoàn Ảnh Lang, thành ra mới xuất hiện cuộc hội ngộ đầy bất đắc dĩ này.
"A Sương, bà điên rồi!!" - Hồng Nương nghe sự tình xong chỉ muốn ngất tại chỗ - "Bà dám dùng thiết bị chưa qua thực nghiệm sử dụng vào thực tế? Đây chính là phạm vào quy định của bộ Luật Cơ Giới Từ Á.
Không chỉ thế, bà còn khiến một thiếu tướng và một thượng tá mất tích? Bà phải biết, dù bà có là thiết kế sư đỉnh cấp duy nhất đi chẳng nữa, cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu."
Bản thân Hồng Nương cũng là một thiết kế sư tài giỏi, bộ đôi Hắc Bạch Song Sát do bà chế tạo ra chính là một trong những tác phẩm nổi bật nhất, nhưng vì một lòng tập trung vào quân đội, bà không còn chế tạo cơ giáp nữa.
Nhưng không vì thế mà bà quên những quy định bất thành văn của một thiết kế và chế tạo sư.
Người dám sử dụng thiết bị cơ giới chưa qua thực nghiệm vào thực tế, tạo ra hậu quả nghiêm trọng sẽ chịu hình phạt theo từng mức độ, nhẹ nhất là tước quyền danh hiệu thiết kế sư, nặng nhất chính là tử hình.
Trần Sương lần này đi quá giới hạn rồi.
Hiện tại chỉ mong mấy người mất tích không gặp chuyện bất trắc.
Cũng may, Trần Sương ý thức được sự việc nghiêm trọng nên kéo Hồng Nương ra chỗ khác nói riêng, chứ để mấy quân nhân khác nghe thấy, không biết sẽ loạn đến mức độ nào.
Hai người lần nữa trở lại phòng giám sát, vừa lúc nghe thấy Cẩn Quân đang đưa ra phương hướng giải quyết dân chúng di tản.
Dự định của Cẩn Quân là: Tập trung dân di tản đến một thành phố cách xa trùng động nhất, sau đó tạo một kết giới tạm thời ngăn chặn sự tấn công của trùng tộc, cho tới khi mối nguy được giải quyết xong.
"Hồng thiếu tướng, ngài thấy ý tưởng này thế nào?"
Cẩn Quân thấy Hồng Nương thì lập tức hỏi bà.
"Cứ làm như vậy đi."
Hồng Nương gật gù, ánh mắt nhìn Cẩn Quân mang theo sự tán thưởng.
Xem ra ở quân khu này vẫn có người biết suy nghĩ.
"Thành phố được chọn sẽ là Tây Hạ."
Cẩn Quẩn chỉ một vị trí trên bản đồ, nhưng vẫn còn vấn đề khiến hắn lo lắng:
"Về vấn đề kết giới hành tinh, chúng ta phải nhanh chóng lấy lại được quyền kiểm soát.
Vân thiếu úy, chúng ta sẽ mất thời gian bao lâu?"
Vân Mộc hiện tại hoàn toàn dán mắt vào màn hình, tay không ngừng gõ trên bàn phím giả lập, không buồn quay đầu lại đáp:
"Tôi đang cố hết sức, nhưng với tiến độ này, ít nhất cần mười hai tiếng."
"Lâu như vậy sao?"
Cẩn Quân trầm mặc, Hồng Nương ở bên cạnh chợt mở máy thông tin liên hệ với cấp dưới của mình:
"Gọi mấy đứa bên đội bốn sang phòng giám sát đi."
["Rõ!"]
Hồng Nương vừa tắt máy chưa bao lâu đã có một đội gồm bảy người nhanh chóng chạy tới.
Cẩn Quân không biết mấy người này tới với mục đích gì, vừa định hỏi Hồng Nương thì bà đã trả lời trước.
"Đây là đội lập trình kết giới giỏi nhất của Ảnh Lang, mong họ có thể giúp được gì đó cho các cậu."
Trần Sương cũng muốn góp sức:
"Về nguyên lý kết giới tôi cũng có nghiên cứu, dù sao cũng liên quan đến thiết bị cơ giới."
Cẩn Quân vui mừng, đáp: "Thế thì tốt quá! Thật sự cảm ơn các vị!"
"Đứng ở đây nói ơn nghĩa cái gì? Chúng ta là quân nhân, trách nhiệm trên mình bảo vệ an nguy của toàn bộ người dân thuộc Quân Đô, tôi càng không thể trơ mắt nhìn nơi này biến thành hành tinh chết được.
Vậy đi, ta còn phải xử lý con boss đang lẩn trốn trong trùng động nữa, cậu tiếp tục ở đây theo dõi tiến độ của bọn họ."
Nhắc đến con trùng cấp tám kia, Cẩn Quân cũng thấy đau đầu.
Trùng tộc cao cấp trở lên thông thường bản tính rất kiêu ngạo, chỉ cần xuất hiện sẽ lập tức nhảy ra đồ sát những sinh linh nó căm ghét.
Nhưng con trùng này thiệt hại nhiều thuộc hạ thế rồi vẫn chưa chịu xuất đầu lộ diện, vừa nhìn đã thấy có gì đó không thích hợp.
Khi Hồng Nương chuẩn bị rời đi, Trần Sương nhớ ra cái gì vội kéo tay bà lại, sử dụng âm lượng đủ để hai người nghe thấy:
"Bà giúp tôi lưu ý tin tức của Tiểu Hi, nếu có thông tin, nhất định phải bảo cho tôi đấy!"
Trần Sương rất muốn tự mình đi tìm học trò, nhưng khả năng bản thân có hạn, vì thế đành phó thác niềm tin vào người bạn già này..
Lúc Hồng Nương nghe bà bạn giải thích đã biết nguyên nhân đối phương mạo hiểm mọi cách tới đây.
Không ngờ, vị thiếu gia mất tích bảy năm nhà họ Trịnh vẫn còn sống.
Tuy Hồng Nương chưa từng gặp chính thức Trịnh Bân, nhưng rất thưởng thức tài năng và sự cố gắng của cậu.
"Đúng rồi, mấy người Tần Liệt cũng phải tìm.
Tôi nhớ ra trước khi xuất phát có đưa con chip đặc biệt cho họ.
Màn hình hiện thị cho thấy họ đang ở Lạc Xuyên, nhưng vị trí cụ thể đã bị thứ gì đó gây nhiễu."
Hồng Nương trừng mắt: "Chuyện quan trọng như thế mà giờ bà mới nói? A Sương, bà đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời."
Từ ngày xưa vị này đã thích gây rắc rối rồi.
"Thế mà tên Thạch Sâm đó còn trầm mê bà được, định lực của hắn thật tốt!"
Lời này như chọc phải mấu chốt của Trần Sương, bà hừ mắng:
"Nói linh tinh cái gì đó! Bà mau đi đi, đứng tiếp ở đây chỉ mất thời gian!"
Đổi