Trịnh Bân chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt của cậu trần nhà máu trắng, bên cạnh vang lên tiếng tít tít của máy theo dõi điện tâm đồ.
Đúng lúc, cơn đau từ biển tinh thần truyền đến giúp Trịnh Bân càng thêm tỉnh táo.
Đây là hậu quả của việc sử dụng lọ thuốn hồi phục ngắn hạn đây mà.
Cảm giác còn nguyên vẹn như thế thì xem ra bản thân chưa hôn mê quá năm ngày.
Quay lại ngày đó, khi Trịnh Bân đang băn khoăn nên sử dụng thuốc hay không thì phát hiện tình hình của Tần Liệt khá tệ.
Nếu cứ để mặc, bọn họ không có nắm chắc xử lý triệt để con trùng boss.
Nhưng, phần thưởng của việc giết boss khiến cậu rất lưu tâm.
Chờ tinh thần hồi phục lập tức hội tụ ra đòn công kích tinh thần mạnh nhất, do con trùng đã suy yếu nên xác suất thành công sẽ càng cao, nhưng việc nó chết chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trùng động.
Trịnh Bân muốn nhắc nhở Tần Liệt mau chạy đi, nhưng hắn đã làm điều đó trước.
Chẳng những thế, hắn đã không bỏ mặc cậu và kéo Ám Vân theo.
Không gian trong trùng động dần sụp đổ, nhưng vì Trịnh Bân thành công tiêu diệt trùng boss nên đạt được cơ hội truyền tống đến vị trí mình muốn, ngoài ra còn hai phần thưởng đặc biệt nữa.
Thời gian gấp rút cộng thêm tinh thần sụp đổ khiến cậu không thể suy tính kĩ càng, trong đầu chỉ nghĩ rời khỏi trùng động ngay lập tức rồi mới mất ý thức.
Hiện tại thấy mình nằm trong một căn phòng sạch sẽ, Trịnh Bân mới khẳng định việc truyền tống đã thành công.
Cơ mà bọn họ đang ở đâu nhỉ? Tần Liệt thế nào rồi?
Đúng lúc, cửa tự động của căn phòng được mở ra.
Trịnh Bân không thể ngồi dậy ngay nên chỉ có thể quay đầu sang nhìn xem người đến là ai.
Người tiến vào có vẻ rất bất ngờ vì cậu tỉnh lại, vội xông tới bên giường, nắm lấy bàn tay của cậu, vui mừng nói:
"Tiểu Hi, trò tỉnh rồi."
Trịnh Bân nhếch nhẹ khóe môi, đáp:
"Sư phụ, đã lâu không gặp."
Sau nỗi xúc động qua đi, Trần Sương mới bình tĩnh tìm một cái ghế ngồi xuống, nhưng chưa từng buông tay học trò một lần nào.
Bà vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn hoàn toàn dựa vào chính mình cố gắng thành tài.
Tuy sau này bên cạnh xuất hiện thêm những người bạn và đồng nghiệp, nhưng cảm xúc không hề giống khi bà đối diện với Trịnh Bân.
Nhìn vào mắt thằng bé, Trần Sương ngỡ như trông thấy mình của năm xưa.
Không biết từ lúc nào, sự quan tâm của bà không đơn giản là một người thầy, một người hướng dẫn nữa, mà thêm vào đó là sự lo lắng, thương yêu với người thân trong nhà.
Cảm xúc này quá đỗi thần kì, nên khi Trịnh Bân mất tích, Trần Sương rất sợ hãi.
Sự nuối tiếc và chấp nhất đi theo bà suốt bảy năm, mãi đến nay tìm được đứa nhỏ này mới từng chút buông bỏ.
"Trò thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
Trịnh Bân lắc đầu, nhịn xuống cơn đau vẫn dày vò mình, đáp:
"Không sao ạ.
Chỉ là em vẫn chưa lấy lại sức."
Trần Sương nhìn sắc mặt trắng nhợt của Trịnh Bân, nghĩ tới kết quả kiểm tra mình đọc được trước đó, không biết nên nói ra không, thì thiếu niên trên giường lại cất tiếng hỏi:
"Đúng rồi, cô tìm thấy em thế nào vậy? Lúc đó bên cạnh em có cả Tần Liệt nữa, hắn có sao không?"
Trần Sương vừa nghe học trò nhắc tới cái tên Tần Liệt thì lập tức trưng ra sắc mặt không vui, song ánh mắt trong veo mang theo sự tò mò và lo lắng ấy lại khiến bà mủi lòng:
"Người tìm thấy hai đứa không phải ta mà là Hồng Nương.
Hồng Nương mang theo đội quân của mình toan dụ con trùng ra lại phát hiện trùng động có xu thế khép lại, cùng lúc tại vị trí cách bà ấy đứng chưa đến năm mét lại xuất hiện hai chiếc cơ giáp bị hỏng hóc nặng nề đang chuẩn bị rơi xuống.
Hồng Nương điều người bay tới đỡ lấy chúng và xác nhận thân phận người ở bên trong thì mới biết là trò và Tần Liệt.
Hai trò đều rơi vào tình trạng hôn mê nên được nhanh chóng đưa về quân khu Lạc Xuyên chữa trị.
Tần Liệt nghỉ ngơi một ngày thì đã tỉnh rồi, giờ đang xử lý hậu quả của trùng động."
Nói đến đây, Trần Sương bỗng phì cười:
"Tuy ta không biết trò làm cách nào, nhưng bên ngoài đang loan tin người xử lý trùng động là Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên.
Nếu không vì ta biết vị trí của Tiểu Mạnh từ trước thì đã suýt tin rồi.
Ta rõ tính của trò nên chưa đi đính chính tin tức.
Thế nào, trò có muốn công khai không?"
Trịnh Bân không cần nghĩ đã lắc đầu ngay.
Đùa à, cậu cố tình biến thành Mạnh Dật Hiên chính vì phòng tới chuyện này xảy ra.
Đừng quên, trước đó không lâu quân đội Lạc Xuyên còn đang ráo riết tìm cậu đấy.
"Người bên Lạc Xuyên...!có nói gì về em không?"
"À..." - Trần Sương bỏ thời gian điều tra nên biết ngay học trò nhắc tới chuyện gì, khinh khỉnh đáp - "Nếu là chuyện liên quan đến hai nhóc nhà họ Hoàng thì trò không cần lo.
Có ta ở đây, chúng dám động tới trò chắc!"
Với cả, sau những tội ác mà Hoàng Tuấn đã làm, Tần Liệt và Hồng Nương sẽ không ngồi yên nhìn Hoàng gia nhúng tay vào quân khu Lạc Xuyên nữa.
Trần Sương tận mắt chứng kiến hình ảnh trong lối hầm nối với mỏ hoang, hận không thể lôi tên khốn nạn Hoàng Tuấn tới đánh cho nửa sống nửa chết.
Song nghĩ tình cảnh bây giờ của gã, cũng đáng đời đấy nhưng chưa đủ hả dạ đâu.
Trịnh Bân thở dài.
Chỉ cần bọn họ không truy ra được mấy người Vệ Ninh là tốt rồi.
Khi đó cậu báo tin cho họ khá sớm, giờ này chắc rời khỏi Lạc Xuyên rồi nhỉ.
Nhưng mấy tin tức tiếp theo mà Trần Sương kể lại làm Trịnh Bân giật mình.
Kết giới hành tinh có vấn đề, biến thành cái lồng tự nhiên khiến phi thuyền di tản không thể rời đi.
Trần Sương cùng quân đội mất rất nhiều công sức mới cướp được quyền kiểm soát lại, rồi lại bỏ thời gian sửa chữa kết giới.
May mắn trùng động đã đóng lại, những trùng thú còn sót ở Lạc Xuyên cũng được quân đoàn Ảnh Lang xử lý nốt.
Kết giới sửa chữa xong, Hồng Nương cần phải về quân khu của mình nên đã đi trước, Tần Liệt và Trịnh Bân còn hôn mê nên Trần Sương, Mạnh Dật Hiên và Đại quản gia đều ở lại.
Trịnh lão vừa trở về Trịnh gia cũng được Đại quản gia báo tin, chân chưa chạm đất đã trở lại phi thuyền muốn xuất phát đến Lạc Xuyên, theo lộ trình khoảng bốn ngày nữa sẽ tới nơi.
"Tiểu Hi, ta có chuyện này phải nói với trò." - Trần Sương lưỡng lự rất lâu, cảm thấy không nên giấu cậu tin tức này, nói - "Kết quả kiểm tra cho thấy biển tinh thần của trò bị tổn hại rất