Tần Liệt không biết mình đi ra khỏi phòng bằng cách nào, trong đầu văng vẳng câu nói sau cùng của Trịnh Bân.
Hắn bỗng nhớ tới thời điểm khi cả hai còn ở trong trùng động, cậu ấy cũng nói một câu trước khi hắn ngất đi.
Vốn không nghe rõ ràng, mà giờ hai câu nói không hẹn mà trùng điệp với nhau, trái tim tưởng chừng vững vàng giờ lại đập như trống bỏi.
Hắn nên lí giải cảm xúc hiện tại của mình thế nào đây?
Nói Tần Liệt không có gì với Trịnh Bân, loạt cảm xúc kì lạ và trái tim phản chủ lập tức bán đứng hắn.
Nhưng nếu bảo hắn thích cậu, thì vì sao những kí ức vụn vỡ hàng đêm ùa về lại giày xéo và cản trở hắn?
Một người quyết đoán như vị thiếu tướng trẻ tuổi, lần đầu lựa chọn chạy trốn khỏi phần tình cảm mơ hồ này.
Hắn cần thời gian để xem xét lại chính mình.
Trịnh Bân không nhận được câu trả lời mình mong chờ, sự thất lạc hiện rõ trong đôi mắt.
Phải biết, cậu đã dùng bao nhiêu dũng khí để nói ra câu đó.
Chẳng lẽ, trước nay chỉ toàn là sự ngộ nhận của cậu?
Cậu...!đang đi vào vết xe đổ của nguyên chủ sao?
Máy thông tin đặt trên mặt tủ cạnh giường chợt vang lên tiếng chuông.
Trịnh Bân đã tỉnh được một lúc, bàn tay vươn ra không còn mất sức như hồi nãy, dễ dàng bắt được cái máy.
Thiếu niên cố gắng ổn định suy nghĩ trong lòng, kiểm tra xem người gọi là ai.
Số hiện thị không có tên người gọi, nhưng Trịnh Bân vẫn thấy khá quen mắt.
Lục lọi kí ức một hồi, thiếu niên mới nhớ ra đây là số của Thương Thành.
Quả nhiên, khi máy thông tin được nối thông, hình ảnh ba chiều của người đàn ông sở hữu mái tóc dài màu bạch kim cùng đôi mắt xanh biếc hiện lên trước tầm mắt cậu.
["Chà...!Tôi còn tưởng cậu sẽ tiếp tục bơ cuộc gọi của tôi cơ đấy?"]
"Chắc anh đã biết tin tức của Lạc Xuyên rồi.
Chị Lệ và Vệ Ninh không sao chứ?"
Trịnh Bân cứ tưởng hai người sẽ an toàn di tản khỏi hành tinh, không ngờ kết giới bảo vệ lại gây họa.
Ngẫm thấy Thương Thành là cấp trên của họ, nhất định nắm được chút tin tức.
["Họ không sao.
Hiểu Lệ bị thương một chút, nhưng giờ ổn rồi."]
Hoàng Hiểu Lệ bị vây trong ảo cảnh, ban đầu gặp không ít khó khăn, nhưng nhờ trí thông minh của mình, từng bước dụ được kẻ đứng sau ra.
Thân phận của tên đó thật sự làm cô thấy bất ngờ.
Lý Quý Phương, trợ lý của Triệu Quang Sơn.
Bình thường tên này chạy theo Triệu thiếu làm không ít chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra bản thân là năng lực giả.
Với thực lực này của gã, Triệu Quang Sơn sao có thể mất mặt khi đối đầu với Trịnh Thành Hi.
Chỉ sợ, người gã thật sự phục tùng là một người khác.
Hoàng Hiểu Lệ muốn moi thêm tin tức từ Lý Quý Phương, nhưng gã thà cắn thuốc độc tự sát chứ không hề hé ra nửa lời.
Về người đứng sau gã, thật ra Thương Thành cũng có vài suy đoán.
Nhưng đây là chuyện của mình, hắn không định kể cho Trịnh Bân.
Trông thấy hình ảnh của thiếu niên giống như đang nằm trên giường, sắc mặt suy yếu nhợt nhạt, hắn cau mày hỏi:
["Cậu bị thương?"]
Chuyện này Trịnh Bân mà chối cũng chẳng có tác dụng gì, đáp:
"Đã được chữa trị rồi.
Chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày thôi."
Thương Thành lại cho là cậu cậy mạnh, cằn nhằn:
["Trùng động được giải quyết có phải do cậu đúng không?"]
Trịnh Bân sửng sốt: "Làm sao anh biết?"
["Bên ngoài đều quy công lao cho Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên, nhưng trước đó có tin báo khi hai chiếc cơ giáp xuất hiện bị hỏng rất