Tin tức Thần Tử của Cố gia hiện thân ở thành Bắc Hoang, rất nhanh đã khuếch tán khắp các thành cổ xung quanh như mọc thêm cánh.
Ngày đó cảnh tượng lão thành chủ tự mình đến đón tiếp không phải giả, vô số ánh mắt đã nhìn thấy.
Rất nhiều thế lực trực tiếp khiếp sợ.
Nhất là những đại giáo được truyền thừa khá lâu đời, trước đây đều có chỗ suy đoán đến thể chất của Thần Tử Cố gia.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Thần Tử Cố gia đã bắt đầu đi ra thiên hạ nhanh như vậy.
Đương nhiên cũng có khả năng vị Thần Tử này và người mười ba năm trước dẫn phát dị tượng kinh khủng kia không phải là cùng một người.
Mặc dù có các loại suy đoán, nhưng không người nào dám đi dò xét.
Chỉ cần tên tuổi của Trường Sinh thế gia vẫn còn, thì không có ai dám vuốt râu hùm!
Ngay sau đó là vô số tu sĩ như thủy triều chạy đến thành Bắc Hoang.
Cảnh tượng Thiên Đạo bia hiện lên ghi chép cực cảnh kia quá kinh dị, rất nhiều tu sĩ muốn tận mắt nhìn thấy diện mục chân thật của vị Thần Tử này.
Xem rốt cuộc đây là quái vật gì.
Tiếp theo chính là cơ duyên!
Thần Tử của Cố gia sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới thành Bắc Hoang, nhất là gần đây thánh mộ Bắc Hoang không ngừng truyền đến dị động.
Rất có thể là một loại dị bảo nào đó xuất thế.
Nhưng những tu sĩ ôm suy nghĩ này phần lớn là tán tu.
Đám tu sĩ sau lưng có tông môn thế lực hoặc bối cảnh thì biết rõ đây là dấu hiệu đại hội đi săn ngàn năm một lần sắp mở ra.
“Đám người này thật là cuồng nhiệt! Lâu như vậy rồi vẫn đang hô! Tùy tùng của công tử cũng đâu dễ làm như vậy!”
Nghe thấy bên ngoài cung điện truyền đến những giọng nói cầu kiến cuồng nhiệt, Tô Tiểu Huyên rụt cổ lại nói, giống như con chim cút nhỏ.
Nếu không phải Thác Bạt Tư Vũ ngăn cản bên ngoài cung điện, nàng ta đoán chừng đám người kia sẽ xông vào đây, đúng là không sợ chết.
Cố Trường Sinh mặc áo dài màu trắng, tóc đen sáng như ngọc đen xõa ra, lúc này đang ngồi xếp bằng bên cửa sổ, trong tay cầm một cuốn sách cổ, tùy ý lật.
Vẻ mặt thanh thản lười biếng.
“Trước đây ngươi cũng giống như bọn họ đó.” Hắn nghe vậy nhàn nhạt trả lời một câu.
“Sao ta có thể giống như bọn họ được, công tử đừng oan uổng ta! Ta là thiên tài kiếm đạo, tương lai có thể dọn sạch tất cả trở ngại phía trước cho ngài đó!”
Nghe hắn nói như thế, Tô Tiểu Huyên lập tức không vui, ưỡn bộ ngực chưa phát dục lên, lớn tiếng nói.
Ở chung với Cố Trường Sinh một đoạn thời gian, nàng ta cũng biết công tử là một người rất hiền hoà, bình dị gần gũi.
Đã không còn câu nệ như trước nữa.
Quan trọng nhất là, theo Cố Trường Sinh nghĩ, hình như trong đầu nha đầu này tàn khuyết gì đó.
Hoặc là thần hồn không đủ hoàn chỉnh, luôn có biểu hiện ngu ngốc.
“Vậy gọt linh quả xong chưa?”
Hắn buông sách cổ trong tay xuống, nhìn nàng ta một cái hỏi.
“A a, gọt xong, công tử mau nếm thử đi, ta mới gọt xong, chắc hẳn linh khí không bị xói mòn quá nhiều.” Tô Tiểu Huyên kịp thời phản ứng, vội vàng bừng linh quả đặt trên khay ngọc đi qua, nói.
“Kiếm pháp của ngươi cũng chỉ có thể cắt linh quả thôi.” Cố Trường Sinh ghét bỏ nói.
“Sao công tử có thể đáng ghét như vậy. . .” Tô Tiểu Huyên u oán nói.
Mặc dù nàng ta thừa