“Tê! Cửu Long kéo xe, khí thế thật lớn!”
“Xuỵt! Ngươi nói nhỏ chút, không muốn sống nữa sao, đó là Trường Sinh thế gia! Tổ tiên đi ra Chân Tiên, quan sát cửu thiên thập địa, trường tồn cùng thế gian.”
“Một đầu Thương Long ít nhất cũng có thực lực Khai Thiên cảnh! Lấy cường giả Đại Năng cảnh kéo xe, rốt cuôc trong xe là ai?”
“Chỉ ẩn chứa một tia huyết mạch Thương Long thôi, nhưng cũng đủ dọa người!”
Bên trong thành Bắc Hoang, vô số tu sĩ nhìn thấy một màn này, rung động không thôi.
Cùng đạo thống, nhưng trong thời đại này, đại năng là lực lượng trụ cột vững vàng, có thể trấn áp một phương, thần uy mênh mông.
Nhưng ở Trường Sinh thế gia, lại chỉ dùng để kéo xe.
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi trong các tông môn gia tộc ra ngoài lịch luyện nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt đều hiện lên vẻ đắng chát ước ao.
Trong tông môn và gia tộc bọn họ, người mạnh nhất cũng chỉ có tu vi như vậy mà thôi.
“Nhưng mấy ngày trước không phải đã xuất hiện người của Trường Sinh Cố gia rồi sao? Nghe nói là một nhân vật trẻ tuổi lớn, còn kinh động thành chủ tự mình đến nghênh đón.”
“Hiện nay vị này càng thêm phô trương!”
“Mà nam tử trẻ tuổi lái xe kia cũng khá quen mắt? Không phải là thiên kiêu của Thác Bạt Cổ Tộc sao?”
Có tu sĩ mắt sắc, đột nhiên nói.
Thành chủ Bắc Hoang là một tồn tại kinh khủng đã bước vào Kiếp Kiều cảnh, mười vạn dặm xung quanh đây, gần như vô địch.
Kiếp Kiều cảnh cửu bộ, một bước một tầng mây!
Mỗi tầng đều là một cảnh giới lớn.
Ong!
Một trận ba động kỳ dị, hư không dập dờn!
Trên bầu trời xuất hiện một vị lão nhân.
Trên người ông ta mặc trường bào cẩm y, đầu đội tử quan, quang mang vạn trượng, thần võ vô cùng, như Thiên Đế giáng sinh, Tổ Long chân thực hiện trên tử quan trên đầu ông ta.
Khí tức kinh khủng, mênh mông, sâu không thấy đáy.
Phía dưới lần nữa dẫn phát một trận oanh động.
Rất nhiều tu sĩ trừng lớn mắt, không thể tin được.
“Người này. . .”
“Người này là lão thành chủ, nghe nói sớm đã không hỏi qua thế sự, không ngờ lúc này ông ấy lại lần nữa hiện thân!”
Nhưng chuyện khiến tròng mắt mọi người muốn rơi ra ngoài là, lão thành chủ Bắc Hoang này lại xuất hiện bên cạnh chiếc liễn xa vắt ngang chân trời kia, còn khom người nói: “Lão hủ, bái kiến Thần Tử Cố gia!”
Rèm xe bị Tô Tiểu Huyên vén lên, Cố Trường Sinh ngồi ngay thẳng bên trong khẽ mỉm cười nói: “Tiền bối không cần đa lễ.”
Trước khi đến đây, tộc lão đã nói với hắn, lão thành chủ thành Bắc Hoang này từng là tùy tùng của một vị trẻ tuổi trong Cố gia năm đó.
Cho nên ông ta sẽ đích thân đến bái kiến, Cố Trường Sinh cũng không bất ngờ.
“Quả nhiên Thần Tử giống như lời đồn, sâu không lường được.”
Lão thành chủ nhìn thấy thái độ Cố Trường Sinh ôn hòa hữu lễ, bình dị gần gũi, trong lòng tán thưởng càng sâu.
Mà chuyện khiến ông ta kinh ngạc nhất là, đến ông ta cũng không nhìn ra hư thực của Cố Trường Sinh.
Cả người giống như được một đoàn sương mù che lấp.
Ông ta rất rõ ràng đây không phải bí bảo tạo ra, mà trời sinh như thế.
“Tiền bối quá khen rồi.” Cố Trường Sinh cười nói.
“Trụ sở đã sắp xếp xong xuôi cho Thần Tử, mời cùng lão hủ đến đó.” Lão thành chủ lập tức dẫn đường, ông ta biết tất cả