Dưới ánh bình minh, một thiếu niên cùng một thiếu nữ đi trên thảm cỏ thảo nguyên.
"Ngươi có chắc đi đến đúng nơi không đó a?" Cái kia thiếu nữ đánh giá chung quanh.
"Tin tưởng ta, con Hỏa Vân Sư kia chắc cũng ở gần đây thôi." Thiếu niên đáp.
Đương nhiên hai người này chính là Trương Hàn và Quách Giản NHi, sau khi ở trong hang động hái đi dược liệu thì hai người lại mất hơn một đêm để đi tới nơi này.
Cả vùng thảo nguyên hoang vu, không hề có tí dấu vết nào của động vật sống làm cho Quách Giản Nhi bất giác liền có chút sợ hãi.
Nàng tự mình đánh lạc hướng bằng cách nói chuyện với Trương Hàn:"Trương Hàn, ngươi ở nơi này đã hơn hai tháng đi a?"
"Ngươi đang hỏi một câu hỏi thực sự rất ngớ ngẩn biết không? Chẳng lẽ khi tham gia Thí Luyện không ai nói một chút gì sao?" Trương Hàn tập trung quan sát chung quanh, nghe Quách Giản Nhi câu hỏi thì không khỏi cảm thấy quái dị.
Hắn chắc chắn là những con cháu thế gia này đều ít nhất có thông tin về cuộc Thí Luyện, nhất là việc những Nô Lệ vào lúc nào tham gia càng là không ai không biết tin tức.
Nói cái này quan trọng thì cũng không có đáng mấy, nhưng thực tế hai tháng thời gian đủ để chuẩn bị rất nhiều.
Thời gian mà nhóm Nô Lệ tham gia càng lâu, nhóm thế gia con cháu trong lòng càng thêm phần cảnh giác.
Ví dụ như Trương Hàn chỉ bằng hai tháng đã lên Luyện Thể Tứ Trọng Thiên chẳng hạn, hai tháng không ngắn cũng không dài, bất quá đủ để những kẻ đến sau có chút nhức đầu.
Có thể Tu Vi của những người này trước đó đã cao sẵn rồi nhưng mà kinh nghiệm thực chiến lại yếu hơn những Nô Lệ sinh tồn trong khu rừng tràn đầy Yêu Thú.
Đây là lí do mà thông tin này lại trờ thành đại chúng tin tức.
Bọn họ sợ, mạng chỉ có một, bọn hắn lựa chọn ra tay khi đủ tự tin, mà tự tin lại đến từ tin tức tình báo.
Quách Giản Nhi không biết nói gì, đích thực là những việc này nàng đúng là rõ ràng, nhưng nàng hỏi là vì trong lòng có chút sợ a! Chẳng lẽ mụ mụ không dạy ngươi phương thức dỗ dành nữ hài sao?
Trương Hàn nếu biết nàng ý nghĩ chân thực, có lẽ sẽ không khỏi thốt lên: Mụ mụ của ta đúng là không dạy như thế, nàng chỉ nói nếu gặp nữ nhân thì tránh được bao xa thì tránh, tránh không được thì giả điếc, giả câm.
Đây cũng là lí do vì sao mà kiếp trước hơn 20 tuổi đầu Trương Hàn lại không có được một cô bạn gái...
"Xùy!" Trương Hàn thấy Quách Giản Nhi lại muốn nói cái gì đó, hắn liền làm im lặng biểu tượng, cả người khom lại, nắm chặt Trường Thương ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía trước.
"Phập!Phập!" Âm thanh phập phập vang bên tai làm cho Quách Giản Nhi bát quái thiếu nữ tâm thức tỉnh, nàng định ló đầu ra nhìn, thì bị Trương Hàn ngăn lại.
Hắn ánh mắt sâu bên trong hiện lên vẻ ác thú vị, nhưng mà Quách Giản Nhi lại nhìn không tới.
"Muốn nhìn sao?"
"A? Có thể sao?" Quách Giản Nhi có chút kinh ngạc, cái này người rõ ràng lúc trước nàng đòi xem cái gì đều không cho, lần này sao lại tốt tính như vậy?
Trương Hàn cười nhạt, đưa cho nàng một cọng cỏ, sau đó lại lấy thêm một cái giống vậy rồi bỏ vào miệng nuốt:"Ực! Nuốt cái này xuống, một hồi chạy loạn vào nơi đó thì lại rắc rối."
Quách Giản Nhi cầm lên cọng cỏ, sắc mặt có chút nghi ngờ nhìn mặt Trương Hàn, bất quá lại không nhìn ra cái gì ở phía trên.
Nàng suy tư một hồi rồi nuốt xuống, để chắc chắn Quách Giản Nhi hỏi lại lần nữa:"Thực sự? Không có việc gì ư?"
"Đúng vậy, cứ tự nhiên mà nhìn!" Trương Hàn làm cái mời tư thế.
Quách Giản Nhi đi lên, nhưng khi tới gần bên Trương Hàn dừng lại, nàng ánh mắt nghi ngờ dùng hai tay làm hiệu ta sẽ theo dõi ngươi.
Trương Hàn khoanh tay nhún vai một cái như không hề quan tâm Quách Giản Nhi cái này điệu bộ.
Quách Giản Nhi sau đó liền tiến tới, Trương Hàn cũng đi theo sau.
Tiếng phập phập ngày càng lớn, Quách Giản Nhi dừng lại nhìn Trương Hàn nói:"Ngươi đừng đi theo ta a! Hay là ngươi có ý nghĩ gì xấu nha!"
"Ta? Ý Nghĩ Xấu?! Ngươi cái này ngốc nữu nghĩ đi đâu vậy a? Ta đây là sợ ngươi nhìn thấy cảnh đó rồi la loạn làm hỏng việc biết không? Sợ ngươi làm hỏng việc biết không?!"
Trương Hàn hai tay nặm nàng có chút giống em bé hai hàng má, bóp tới khi hai má hơi đỏ thì lại buông ra.
Quách Giản Nhi lúc này thần sắc đỏ bửng, không biết là do xấu hổ hay là bị Trương Hàn bóp cho tới đỏ.
"Ngươi! Ngươi dám bóp mặt ta!" Nàng chỉ vào Trương Hàn nói.
"Đi nhanh lên! Không thì ta còn lại bóp!" Trương Hàn trợn mắt nói.
"Ngươi! Lưu Manh!" Quách Giản Nhi hừ một tiếng rồi lại bước lên phía trước.
Đi một hồi, âm thanh phập phập càng ngày càng lớn, không hiểu sao