Hai người cứ lặng lẽ đi không có ai chủ động bắt chuyện.
Trương Hàn có vẻ nhận ra bầu không khí có chút nặng nề, hắn xoay đầu sang nơi khác nói:"Xem như ta thu lại lời vừa nói..."
"Hả? Ngươi nói gì cơ?" Quách Giản Nhi nghi hoặc nhìn Trương Hàn.
"Ta nói, ta rút lại lời vừa nói!" Trương Hàn cắn răng nói.
Quách Giản Nhi gật đầu, có chút không hiểu hỏi Trương Hàn:"Mà người rút lại làm gì a?"
Trương Hàn khóe miệng run run, Quách Giản Nhi theo như biểu hiện cũng không phải đang nói móc hay là xem hắn làm trò cười, thực chất cô nàng này đích thức là không biết gì!
Hắn mặt đen nhìn Quách Giản Nhi, hỏi:"Ngươi nãy giờ suy nghĩ cái gì?"
Quách Giản Nhi cười nói:"Cũng không có gì xa vời, phụ thân ta nói cường đại Yêu Thú phía sau đều có các loại Linh Dược Linh Quả ở lãnh thổ của chúng, lâu rồi ta chưa ăn lại nên nghĩ xem sẽ có quả gì ở bên trong."
"Ực!" Nàng ta không quên nuốt một ngụm nước miếng chứng tỏ thèm thuồng.
Trương Hàn:......
Ta cái này đa sầu đa cảm người cũng thật khổ a!
Bây giờ Trương Hàn nhìn Quách Giản Nhi không hiểu sao liền có chút....chướng mắt.
Hắn đánh nhẹ vào trán nàng phát ra thanh thúy tiếng cốc.
"Ngươi làm gì đánh ta a?" Quách Giản Nhi che trán, ánh mắt tràn đầy chất vấn nhìn Trương Hàn.
Trương Hàn nhướng mày nói:"Ta chính là thích đấy, ngươi muốn như thế nào?"
Quách Giản Nhi phồng hai má, quay đầu sang nơi khác không tiếp tục quan tâm đến Trương Hàn.
Trương Hàn cũng không lại tiếp tục nhìn nàng, mà là quan sát nơi này.
Bạch cốt khắp nơi, mùi thối rửa làm người khó chịu cùng với một số mùi hương....kì lạ.
'Hệ Thống! Quanh đây có cái gì cơ duyên hay không?' Trong lòng thầm kêu lên một tiếng.
"Keng! Ở phía trước hơn 33m có một cây Phúc Diêm Thụ (Linh Thụ cấp 2 có khả năng sinh trưởng Phúc Diêm Quả.), ở trên kết 3 trái Phúc Diêm Quả (Linh Quả Cấp 2 Đỉnh, không độc có thể trực tiếp dùng ăn), Chỉ Dẫn Cơ Duyên!"
"Keng! Phía bên phải hơn 17m, một cái khô lâu trong tay nắm chặt một cái hắc sắc mảnh vỡ, hãy chiếm lấy, tương lai gần sẽ có điều bất ngờ! Chỉ Dẫn Cơ Duyên!"
Trương Hàn phóng nhanh đến đó.
"Trương Hàn ngươi đi đâu vậy a!" Quách Giản Nhi thấy Trương Hàn lao nhanh thì có chút giật mình hét lên.
"Đây rồi!" Trương Hàn ánh mắt sáng lên, đi theo ánh mắt hắn nhìn tới, một bộ xương nằm ở đó.
Xương khô nhìn qua chết đi cũng không lâu, phía trên còn có một ít tơ máu đọng lại, bàn tay của khô lâu nắm chặt một cái mảnh vụn.
Mặc dù gọi là mảnh vụn nhưng cũng gần với bàn tay, màu đen tuyền như lỗ đen tạo cho người khác cảm giác quái dị.
Trương Hàn tay nhẹ nhàng cầm lên mảnh vụn này.
Ngón tay hắn đi theo dần biến đen, bất quá Trương Hàn cũng không hề hay biết.
Hắn nhìn chằm chằm mảnh vụn như là bị cái gì lực hút điều khiển.
Khi vết đen dần tiến đến bàn tay khu vực, bỗng dưng trở nên trì trệ sau đó tan rã.
Trương Hàn đi theo cũng thanh tỉnh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn mảnh vụn, hồi nãy hắn cảm giác linh hồn của mình như thoát ra ngoài thể xác, cảm giác ấy có chút mông lung như ảo như thật.
"Trương Hàn! Ngươi như thế nào a?" Quách Giản Nhi đặt tay lên vai hắn, điều này không khỏi kéo từ trong trầm tư Trương Hàn ra ngoài.
"A! Không có gì, không có gì!" Trương Hàn kéo ra một cái gượng ép tươi cười.
"Thật sự không có gì?" Quách Giản Nhi ánh mắt tràn đầy lo âu, không hiều sao nàng cảm thấy Trương Hàn có chút kì quái.
"Thật sự." Trương Hàn gật đầu.
Quách Giản Nhi không nói gì, nàng mặc dù không quá tin tưởng Trương Hàn gượng ép lời nói, bất quá ánh mắt hắn tràn đầy không hiểu lại làm nàng cũng đi theo im lặng.
Nếu ngay cả hắn đều không rõ thì nàng như thế nào giúp được a?
Bỗng dưng sau lưng bọn họ vang lên hai giọng nói khác nhau:"Hai cái nam nữ...nữ...đằng trước....đứng lại hết cho bọn ta! Ân!"
Trương Hàn quay đầu lại nhìn hai người.
Hai người bọn họ 1 kẻ thì ốm 1 người thì mập, hoàn toàn là tương phản đối lập nhau.
Bất quá bộ dáng bây giờ của hai người 'có chút' quái dị, sắc mặt đỏ bừng, hai chân khép lại như đang nhịn cái gì.
Ánh mắt của họ tràn đầy 'xuân vụ' nhìn chằm chằm Quách Giản Nhi.
Quách Giản Nhi sắc mặt cứng đờ, nàng dần dần lùi bước ra phía sau Trương Hàn.
Như cám thấy có chút an toàn, nàng vỗ vỗ Trương Hàn lưng, ló đầu ra tràn đầy tự tin mà chỉ hai người, kiêu căng nói:"Các ngươi có gan thì bắt bản cô nương a! Hừ! Nam nhân chỉ toàn sinh vật hoạt động bằng phần dưới!"
Cáo mượn oai hùng chính là bây giờ Quách Giản Nhi, thần sắc nàng kiêu căng được bao nhiêu thì bấy nhiêu kiêu căng,