“Ta không tin!! Gào!” Phó Lỵ cắn răng, cả người huyễn hóa ra vô số quỷ ảnh mà lao lên.
Trương Hàn tay cầm kiếm hơi động, chém ra một đường kiếm lăng lệ.
Phó Lỵ đi theo hét thảm, nàng lại dính đòn của Trương Hàn.
Máu tươi từ chân của nàng chảy ra, cảm giác tê dại làm Phó Lỵ nhíu mày, tuy nhiên tiếp sau lại biến hưng phấn nói:”Khặc khặc! Ta biết ngay ngươi không dễ dàng bị đánh bại như vậy!”
“Tôt! Tốt! Hôm nay con mồi so với mọi lần mạnh mẽ hơn! Điều này làm trong người ta máu tươi vốn băng lãnh bây giờ lại có chút nhiệt huyết sôi trào!”
Bộ dáng Phó Lỵ điên cuồng, làm cho người khác cảm giác như người bệnh tâm thần.
Trương Hàn không nói gì, vẫn lặng im đứng ở đó.
Hắn lại tiến vào một loại trạng thái khác, bất quá không giống lần trước là khứu giác cực hạn, bây giờ hắn dùng là thính giác! Là lắng nghe âm thanh!
Nếu lúc trước là tạo ra một thế giới ảo, trong não tự giả lập ra hình ảnh chung quanh thì bây giờ chung quanh hắn cứ như một vũng nước, yên tĩnh lại nhẹ nhàng.
Vũng nước trong tưởng tượng của Trương Hàn chỉ có duy nhất nới Phó Lỵ đứng là xuất hiện các tầng sóng nhỏ lan ra.
Sở dĩ có thể tấn công được nàng cũng nhờ vào đây.
Phó Lỵ lại động, Trương Hàn thế giới quan cũng có thay đổi.
Ở một số nơi có cột nước bắn lên hoa lệ, tràng cảnh như phun trào khó khống chế.
Trương Hàn lặng im đứng, quan sát nhịp đi của những cột nước.
Đã có một quy luật nhất định, cũng xem như đoán được hướng đi, hắn liền vung kiếm.
“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm!”
Kiếm khí sắc bén, dạt dào sát khí làm người khác lạnh run.
Cột nước trong mắt Trương Hàn có chút sững sờ như có ý ngừng lại, tuy nhiên vẫn bị kiếm khí cho chém phải.
Phó Lỵ cắn răng nhận lấy vết thương, kéo ra khoảng cách với Trương Hàn.
Nàng thần sắc biến hóa khôn lường, nhìn chằm chằm Trương Hàn như muốn tìm ra bên trong thần thái có hay không khác thường.
Tuy nhiên vì có chiếc mặt nạ ngăn cản nên Phó Lỵ cũng chả thấy gì.
Nàng vuốt vuốt ghê tởm mặt, có chút buồn rầu nói:”Ngươi nha! Chả biết thương hương tiếc ngọc gì cả~”
Trương Hàn không nói gì, trong lòng lại cười lạnh: ngươi là hương? Ngươi là ngọc? Xem lại bản mặt của mình đi cô nương! Xem nó ghê tởm thế nào!
Phó Lỵ dễ dàng liền biết hắn suy nghĩ trong đầu, nàng cười lạnh nói:”Sao? Mới đánh ta được vài đòn liền cho rằng mình hay? Lấy tĩnh chế động! Ý tưởng không tồi, bất quá còn phải xem người dùng như thế nào đã!”
Dứt lời, nàng lại dùng ra Mê Lỵ Quỷ Bộ, tuy nhiên bên trong lại có cái gì đó khác khác...!
Trương Hàn dưới tấm mặt nạ hai lông mày nhíu chặt, trong đầu hắn liên tục có cột nước bay lên, không hề có một quy luật gì cả.
Điều này làm hắn biết chính mình lại toang.
Phó Lỵ nàng ta không phải là loại địch nhân dễ đối phó, chỉ cần đánh một hồi liền biết cách hóa giải hắn năng lực, tiếp tục đưa hắn vào thế bí.
Trương Hàn có chút hối hận, biết trước Ma Nhãn Đại Môn sẽ dịch chuyển ngẫu nhiên thì hắn liền bằng mọi cách giết chết nàng, cho dù phải trả giá không nhỏ.
Bây giờ ngược lại hay, hoàn toàn bị nàng đè đầu đánh.
Thế gian không có thuốc hối hận, đã liều thì phải liều cho tới cùng!
Trương Hàn thần sắc nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe âm thanh.
Bỗng dưng tai phải của hắn run run, Trương Hàn nhanh chóng dùng trường kiếm chắn ngang đỡ đòn.
Một cái bàn tay với móng vuốt đen nhánh đi theo xuất hiện, đâm thẳng về phía đầu của hắn nhưng lại bị trường kiếm cho chặn được.
“Keng!” Tiếng kiếm reo vang, nhanh chóng đẩy ra móng vuốt của Phó Lỵ rồi chém ngang một đường lớn.
Phó Lỵ thân hình hơi lùi lại, vừa mới né được một đòn xong thì Trương Hàn lại ra chiêu.
“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Loạn Vũ!”
Vô số đường kiếm lao lên, bên trong còn chứa một loại mùi hương có chút quen thuộc khiến Phó Lỵ hơi thất thần, si mê.
Cũng chỉ trong giây lát này, kiếm khí đánh trúng nàng nhục thân.
Máu tươi đi theo tiến vào nhục thân làm nàng nhẹ nhàng rên rỉ.
Trương Hàn chỉ trong ngắn ngủi tung chiêu đã chém một đường kiếm nhỏ vào bàn tay của mình, mượn nhờ khả năng khống huyết để cho máu tươi xuôi theo vết thương xâm nhập vào người cảu Phó Lỵ.
Trương Hàn thì thầm:”Đông huyết.”
‘Cảm giác ấy lại tới!’ Phó Lỵ nói thầm, nàng cảm thấy được thân thể của mình cứng đờ, tê tái giống y hết lúc trước.
“Phệ Huyết Kiếm! Kiếm Thực Tâm!” Trương Hàn trường kiếm đỏ tươi như thể có máu tươi sắp chảy xuống từ đó, hắn cầm trường kiếm mà đâm thẳng về phía lồng ngực của Phó Lỵ.
Cảm nhận Trương Hàn mang tới nguy hiểm chết người khí tức, Phó Lỵ biến sắc lại có chút cắn răng nghiến lợi làm ra một số chú ấn.
Miệng mở ra, mở vào thì thầm:”U Minh Quỷ Sát Biến!”
Bộ dáng nàng từ từ thay đổi, ghê tởm mặt quỷ dần dần vặn vẹo, dự tợn thống khổ hiện lên trên thần sắc của nàng.
Trên trán từ từ hình thành một loại Phù Văn màu đen, kết hợp thành chử Quỷ.
Móng vuốt từ màu đen thành đỏ tím, cả người da bọc xương.
Phó