Đằng sau gáy cổ lạnh lẽo, chưa kịp mở miệng thì đã bị bóp cổ cho nhấc bổng lên.
Trương Hàn hai tay nắm chặt cánh tay của Phó Lỵ, làm ra vùng vậy hành động.
Có thể là do năng lượng trong người dùng hết, hắn hiện tại có phần vô lực, yếu đuối.
Phó Lỵ tay dùng sức, âm trầm nói:”Không ngờ ngươi tới giây phút này còn vùng vẫy! Thật đáng kính phục ham muốn sống còn a!”
Trương Hàn khóe miệng cong lên:”Còn không phải vẫn là thua ngươi? Ngươi dạng này ma quỷ sống đều dai hơn đỉa, đánh hoài mà chả chết, lại còn nói ta?”
Phó Lỵ cười lạnh, tay bóp chặt khiến Trương Hàn không khỏi ho khan:”Khụ khụ!...”
Nàng nói:”Nói thật, ta rất khâm phục ngươi! Thế nhưng có thể cùng ta đánh lâu như vậy!”
Trương Hàn cười cười:”Rất vinh hạnh!”
Phó Lỵ thấy hắn điềm nhiên, không hề có một tí sợ hãi, nghi hoặc nói:”Ngươi không sợ chết?”
Trương Hàn cố gắng lắc đầu, bình tĩnh nói:”Sợ!”
Phó Lỵ móng vuốt di chuyển nhẹ nhàng qua cổ hắn, lạnh như băng nói:”Sợ? Ta ngược lại không thấy điều đó?”
Trương Hàn bật cười:”Haha! Ta sợ, bất quá không phải sợ ngươi!”
Phó Lỵ cười lạnh, lưỡi dài liếm hắn phần cổ máu tươi, sắc mặt say mê nói:”Nếu đã vậy, ta muốn xem một hồi ngươi có sợ hay không?!”
Mở ra mồm máu, định cắn một cái chấm dứt Trương Hàn sinh mệnh thì nàng bỗng dưng có chút nhíu mày, sau lưng mồ hôi lạnh từ động chảy ra.
Lông tơ, da gà gì đều nổi lên, cảm giác sợ hãi đến từ sâu tận trong tâm can bắt đầu sôi trào, trong lòng như có một giọng nói hối thúc nàng chạy khỏi nơi này.
Phó Lỵ có chút máy móc nhìn lên Trương Hàn khuôn mặt, chỉ thấy một đôi mắt với đồng tử kết hợp hai màu đỏ đen như hút hồn người nhìn.
Trương Hàn cười nhạt, như có gió xuân thổi mát tâm hồn nói:”Ngươi thật sự rất xấu xí, biết không?”
Phó Lỵ ném Trương Hàn ra ngoài, đập mạnh vào gốc cây to, điều này làm hắn khó tránh khỏi động tới vết thương mà nhẹ giọng rên rỉ thống khổ.
Trương Hàn khóe miệng có máu tươi chảy ra, hắn nở một nụ cười tươi nói:”Làm sao? Không phải rất muốn giết ta?”
Phó Lỵ vốn dĩ cho rằng giống nàng dạng này Ma Vật đã là thế gian kinh khủng nhất sinh vật, bây giờ nàng đã thấy một thứ còn đáng sợ hơn.
Trương Hàn!
Đây rõ ràng là kẻ điên! Là kẻ điên!! Ở nơi này hắn làm sao có lá gan phạm vào cấm kỵ! Làm sao có thể!!
Âm phong sinh ra, cuồn cuộn tiếng gió làm người ồn tai, Trương Hàn mái tóc đi theo tung bay trong gió.
Hắn nở nụ cười nhạt nhòa, nhìn chằm chằm Phó Lỵ, bình tĩnh nói:”Thấy không? Ta đúng thật là sợ! Bất quá không phải là sợ người, mà là sợ những vị khách này!”
Phó Lỵ thần sắc điên cuồng chỉ vào Trương Hàn, thốt lên những từ thô tục:”Nhân Loại! Nhân Loại! Ngươi là trong đầu có c*c, hay là thiếu gân não! Ngươi chẳng lẽ không biết bọn chúng kinh khũng như thế nào?!”
Trương Hàn cười nhạt nhún vai, nhắm mắt lại nói:”Dù sao cũng là chết, cùng nhau đi xuống đó uống trà với Diêm Vương không tốt sao? Đi một mình thì quá cô đơn đi, ta không chịu nỗi tịch mịch như vậy!”
Phó Lỵ run rẩy hết cả người, tức giận ý định tiến lên xử chết cái này ngu ngốc Nhân loại.
Vừa bước lên bước đầu, thì cả người đã cứng đờ, nửa bước khó đi.
Trương Hàn cũng có cảm giác này, hắn sắc mặt cười thảm, trong lòng nói thầm:’Xong!’
Nhìn trước mặt bỗng xuất hiện một cái gần như trong suốt bóng người, ngũ quan đều không có, chỉ có mỗi hình bóng.
Bóng Ma!
Hệ Thống liên tục nhắn nhủ hắn không được mở mắt chính là vì sinh linh này, tuy không biết độ kinh khủng của nó ra sao nhưng Phó Lỵ hỏng mất biểu tình cũng nói lên Bóng Ma không phải dạng gì dễ chơi sinh vật!
Ít nhất đồi với Trương Hàn hiện giờ chính là như thế.
Tuy trong lòng thua Phó Lỵ nữ quỷ rất không phục, tự cho là do không được dùng mắt mới để thua.
Nhưng Trương Hàn biết đây chỉ là chính mình lời biện hộ.
Tu Vi, tốc độ, sức mạnh, kĩ năng chiến đấu lẫn thủ đoạn hắn đều thua xa Phó Lỵ.
Thua là thua, không thể trối bỏ sự thật được, nếu đã thua thì chắc chắn có chỗ yếu hơn đối phương!
Tức là Phó Lỵ nàng ta thực lực trên cơ Trương Hàn nhưng lại vẫn sợ hãi Bóng Ma, nói chúng là hắn cũng không có phần thắng, chỉ có nhận cơm hộp phần!
Đối với cuộc đời của mình Trương Hàn cũng không biết nói sao cho đúng, từ bắt đầu tới giờ toàn bị kẻ khác đấm cho vỡ mồm, đồng ý là hắn giết không ít người, nhưng hành ăn vẫn là không ít.
Đôi lúc hắn tự hỏi, làm thế đéo nào vừa bắt đầu đã gặp kẻ địch mạnh như vậy? Các ngươi Pay to win sao? Hay ta không phải là con cưng của tác giả, còn các người mới là?
Trở về chính đề, Bóng Ma theo ánh mắt sợ hãi của Phó Lỵ từ từ giơ lên cánh tay, phía trên treo lấy một chiếc vòng tay.
Vòng tay Phù Văn quỷ dị, khảm nạm kì lạ đá quý, ở chính giữa còn có một viên ngọc lớn màu đen, bên trong